Câu chuyện của một ông chồng sập bẫy tình vì ham “mật ngọt”
(Dân trí) - “Mật ngọt chết ruồi” - ông bà ta nói không có câu nào sai. Tôi giờ đây chẳng khác gì một con ruồi tưởng ăn được mồi ngon, cuối cùng lại ngập ngụa trong vũng mật. Hoặc là chấp nhận chết chìm ở đó, hoặc là nếu có vùng vẫy thoát được ra thì cũng đứt chân gãy cánh mất rồi.
Ngày tôi mới chuyển đến công ty, ai cũng làm mặt lạnh giữ khoảng cách, chỉ có nàng là ôn tồn cởi mở chủ động giúp đỡ tôi. Ở môi trường mới mà gặp được một người như nàng là quý lắm. Nàng không đẹp nhưng khéo ăn khéo nói. Khéo quá đôi khi là giả tạo. Khéo quá lại khiến người khác khó sống vì không biết ngoài miệng mỉm cười nhưng tâm địa thực ra đang toan tính điều chi. Là người ta nói với tôi vậy, chứ tôi thì càng tiếp xúc càng chết mê chết mệt cái giọng nói ngọt lịm của nàng.
Mà đúng là nàng khéo thật, nàng khéo với từ đứa con nít trở đi. Chẳng bao giờ nàng to tiếng với ai, cáu kỉnh với người nào. Mỗi lúc có ai móc mỉa cạnh khóe hay có buồn bực điều gì tôi thấy nàng chỉ im lặng và nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi trông rất thương. Tôi nghĩ ai lấy nàng thì không sợ xích mích mẹ chồng nàng dâu, không sợ vợ chồng om sòm cãi vã.
Nàng bảo nàng đã từng yêu và từng tổn thương đến mức không còn muốn tiến đến với bất cứ người đàn ông nào. Thỉnh thoảng nàng than thở với tôi nhà không có đàn ông đúng là rất bất tiện: Bóng điện hỏng cũng không biết cách thay, dây điện đứt không biết cách nối. Cái gì hỏng hóc cũng phải gọi thợ rất phiền hà bởi đôi lần cậy nhờ chồng hàng xóm bị nói mát nói mẻ. Tôi thương nàng, cẩn thận dặn dò: Từ giờ nhà hỏng hóc gì cô cứ bảo tôi, là anh em đồng nghiệp với nhau cô đừng ngại. Vậy là từ đó tôi trở thành khách của nhà nàng, giúp nàng thì ít mà ăn cơm nhà nàng thì nhiều. Thực ra thì tôi rất ngại nhưng nàng khéo lắm, nàng nói cuối buổi tan giờ còn khiến tôi phiền hà bận tâm, ăn một bữa cơm coi như lời cảm ơn, có thế lần sau nàng nhờ nàng không ngại. Dần dần rồi thấy ăn cơm với nàng cũng vui. Nàng hay kể chuyện, những câu chuyện cười khiến bữa cơm cứ trôi vèo.
Tôi có vợ rồi, có hai cậu con trai rồi. Gia đình không quá hạnh phúc nhưng cũng không phải là không hạnh phúc. Với bất cứ người đàn ông đã có vợ nào đều thấy, hôn nhân thực sự không phải là thiên đường. Nhất là khi đã quen với tiếng con khóc, tiếng vợ cằn nhằn và vô vàn mối bận tâm. Nhưng nó là như thế, như xưa nay vẫn thế, tôi chẳng có lý do gì để chán hay kêu ca. Nhưng từ ngày quen nàng, tôi nhận ra vợ mình xấu tính. Cô ấy hay cằn nhằn từ những chuyện nhỏ, hay quát tháo với con dù sự thật là cô ấy chỉ cần nhắc nhở là được. Những bữa cơm gia đình mới thực sự là một cuộc hội nghị bàn tròn. Bởi vì có lẽ đó là cơ hội họp mặt đầy đủ nhất để vợ tôi dặn dò, nhắc nhở, phê bình các con từ chuyện học hành đến bạn bè. Rồi cô ấy nhắc tôi về chuyện nhà nội nhà ngoại, chuyện chi tiêu, tiết kiệm. Bữa cơm rất ít khi có tiếng cười đùa. Lũ trẻ vội vàng ăn cho xong bữa để chạy về phòng làm việc riêng. Tôi mà ăn chậm cô ấy cũng giục ăn nhanh để còn dọn dẹp, giặt giũ. Vậy nên tôi hay nhớ những bữa ăn cơm với nàng, ít lắm nhưng vui. Bữa cơm lúc nào cũng nhẹ nhàng, chỉ có những câu chuyện nàng thủ thỉ kể, và tiếng nàng cười.
Đồng nghiệp thấy tôi thân thiết với nàng liền ghé tai thủ thỉ: “Cô ấy ngoài cái khéo mồm ra thì chẳng được điểm gì hay. Ông mới đến không biết đấy thôi, cẩn thận coi chừng mật ngọt chết ruồi”. Tôi vờ gật đầu hiểu ý, cùng lúc nhớ lại đôi lần nàng khóc với tôi bảo nhiều người hay đặt điều nói xấu nàng này nọ dù nàng đã cố gắng để không mất lòng ai. Vậy nên tôi càng thương nàng hơn, là do nàng hiền lành quá.
Tôi bảo nàng tuổi cũng đã nhiều để tính đến chuyện tìm một người mà nương tựa rồi. Nhưng nàng bảo nàng không đẹp, không giàu nên chẳng ai để ý. Với lại nàng đã từng đau khổ vì đàn ông, đã mất hết niềm tin vào tình yêu chân thành. Nàng khen vợ tôi tốt số có được người chồng như tôi. Nàng than thở phận mình hẩm hiu lận đận. Nàng dựa đầu vào vai tôi, và tôi chẳng hiểu sao cứ ngồi yên mặc dù biết bàn tay nàng đang luồn vào lưng áo xoa xoa êm dịu.
Nàng nghỉ ốm đã hai hôm. Tôi đến thăm, nàng sà vào lòng tôi khóc. Tôi chưa kịp hỏi han đã chết sững khi thấy nàng chìa ra trước mặt tờ giấy khám thai. Nàng bảo đứa bé này nàng nhất định không thể bỏ và tôi phải có trách nhiệm với đứa trẻ. Một là tôi bỏ vợ về sống với nàng. Hai là nàng chịu thiệt thòi làm người trong bóng tối, không tiết lộ bí mật này để giữ gìn hạnh phúc cho gia đình tôi nhưng tôi phải thường xuyên thăm nom mẹ con nàng, chu cấp cho đứa bé đầy đủ. Nàng nói rõ ràng rành rọt nhưng tôi nhất thời cứ tưởng mình đang mê sảng. Hai điều kiện nàng đưa ra, điều nào tôi cũng không muốn lựa chọn. Tôi muốn cả đời chỉ có một lối đi về, nhưng trong phút yếu lòng đã lạc chân sang lối khác. Chỉ nghĩ là vờn ong đuổi bướm một chút cũng chẳng sao, đâu hay mình đã bị bướm ong dẫn dụ. Người ta nói đúng lắm, miếng pho-mát cho không chỉ có trong bẫy chuột mà thôi. Tôi phải làm gì để thoát khỏi nàng bây giờ?
G. L