Bị chồng đẩy tới đường cùng, tôi có nên ngoại tình với giai trẻ biết yêu thương?

Tôi chỉ coi Minh như một người em trai, là nơi để trút hết những phiền muộn. Thế nhưng, không hiểu từ bao giờ hình bóng chàng trai ấy cứ in đậm trong tôi khiến trái tim tôi thổn thức.

Tôi và chồng yêu nhau từ thời đại học. Ra trường cả hai đều xin được việc nên quyết định tiến tới hôn nhân. Vì là dân ngoại tỉnh nên chúng tôi từng phải thuê nhà ở. Sau 6 năm, chúng tôi tiết kiệm được chút ít rồi vay vốn thêm của ngân hàng để mua một căn hộ chung cư để ở. Cứ ngỡ rằng, trải qua bao nhiêu cơ cực, giờ là lúc chúng tôi hưởng chút an nhàn, nhưng người tính không bằng trời tính.


Hình minh họa

Hình minh họa

Sau này khi trả nợ được hết ngân hàng, có bao nhiêu tiền, chồng tôi dồn hết vào đầu tư chứng khoán. Lúc đầu có vẻ thuận lợi nhưng khi kinh tế bị khủng hoảng, chứng khoán tụt dốc, tiền đầu tư bỗng biến thành mớ giấy lộn.

Vì cố gỡ gạc, chồng tôi vay mượn khắp nơi, thậm chí còn bán hết đồ đạc trong nhà để dồn vào chứng khoán. Mà càng gỡ thì lại càng thua. Gia đình tôi bỗng lâm cảnh nợ nần, túng bấn. Từ đó, chồng tôi trở nên hay cáu bẳn, khó tính và suy nghĩ tiêu cực. Anh thường xuyên mượn rượu để giải sầu. Nhiều lần đến cơ quan trong bộ dạng say khướt và không đảm bảo công việc nên bị sa thải.

Không có việc gì làm, tiền không có nên chồng tôi càng tìm đến rượu nhiều hơn. Không những vậy, anh còn giao du với những đối tượng xấu và bị lôi kéo vào cờ bạc. Anh gần như chẳng đoái hoài gì tới vợ con.

Cơm áo gạo tiền từ đó đè nặng nên vai tôi. Tôi phải xoay xở đủ kiểu để có tiền trang trải cho cả gia đình. Tôi đã nhẹ nhàng khuyên nhủ, động viên chồng lấy lại cân bằng và tránh xa các tệ nạn đó. Tôi cố nói chuyện với chồng nhưng đáp lại, anh tỏ ra bất hợp tác.

Sau này, anh còn mắng chửi, nhục mạ tôi thậm tệ. Hôm nào thua bạc, anh lại hạnh họe, đánh đập tôi. Tôi nhẫn nhịn, im lặng để gia đình được yên ấm. Mang gương mặt bầm tím đến cơ quan, đồng nghiệp ai cũng hỏi han nhưng tôi chỉ dám nói là do không may bị ngã.

Tuy nhiên, lời nói dối này không qua mắt được Minh. Minh cũng là kế toán của công ty. Cậu ta kém tôi 3 tuổi. Cậu ấy là người thật thà và tốt bụng. Dù còn trẻ nhưng do hoàn cảnh khó khăn, va vấp cuộc sống sớm nên cậu ấy suy nghĩ khá già dặn so với tuổi.

Minh quan tâm, để ý tôi từng chút một. Mỗi khi đi làm, thấy tôi không vui là cậu sốt sắng hỏi han. Những vết thâm tím trên mặt tôi cũng dịu bớt nhanh chóng nhờ lọ thuốc Nam mà Minh mua cho. Hôm nào tôi mệt, Minh sẵn sàng làm giúp để tôi được ngồi nghỉ. Không hiểu sao, ở bên cạnh Minh tôi thấy cuộc sống thật bình yên và mọi buồn phiền, đau đớn đều chẳng là gì.

Chúng tôi trở nên thân thiết hơn sau những chia sẻ, buồn vui trong cuộc sống. Tôi chỉ coi Minh như một người em trai, là nơi để trút hết những phiền muộn. Thế nhưng, không hiểu từ bao giờ hình bóng chàng trai ấy cứ in đậm trong tôi khiến trái tim tôi thổn thức. Tôi biết Minh cũng có tình cảm với mình nhưng tôi cố không để những cảm xúc đó lấn át lý trí. Tôi nghĩ đến con và mong chồng tôi có thể thay đổi để cháu có đủ cha và mẹ.

Thế nhưng, chồng tôi càng ngày càng quá đáng hơn. Anh đánh đập tôi chẳng tiếc tay. Nhiều lần quá chán nản tôi đã bỏ về cha mẹ đẻ. Được vài hôm chồng tôi lại đến van xin tha thứ và hứa sẽ sửa đổi, tu chí làm ăn. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, mọi việc lại đâu vào đấy.

Tuần trước, vì những vết thương đau đớn do chồng hành hạ cộng thêm làm việc quá sức khiến tôi bị tụt huyết áp và ngất xỉu ngay tại trung tâm. Thấy sức khỏe tôi quá yếu, Minh đề nghị chở tôi về. Vừa đến cửa nhà, chồng tôi nhìn thấy đã lao vào đánh Minh rồi kéo tôi vào nhà.

Anh tát tôi hai cái như trời giáng, vừa đánh anh vừa chửi tôi là gái đĩ, lăng loàn. Chưa hả giận, anh dùng chân đạp tới tấp vào mặt, vào người tôi cho tới khi tôi nằm im dưới sàn nhà anh mới chịu dừng lại. Tôi đau đớn về thể xác. Nhưng trên hết, tôi thấy chán nản và mất niềm tin vào chồng mình. Tôi gượng dậy và bước ra khỏi nhà.

Rồi Minh gọi điện an ủi, vỗ về tôi. Chúng tôi gặp nhau, tôi đã gục đầu vào Minh, òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế, quên hết thời gian, quên hết mọi đau đớn phiền muộn. Tôi ước gì mình có thể sống một cuộc đời bình yên bên cạnh người biết yêu thương, trân trọng mình. Tôi muốn nổi loạn. Muốn thoát ra khỏi những đòn roi của chồng… Tôi phải làm sao đây?

Theo M.L
Dân Việt