1. Dòng sự kiện:
  2. Người thứ ba
  3. Tình yêu "phông bạt"
  4. Bóc bánh trả tiền

Bất ngờ gặp nhân tình của vợ, tôi về nhà nhất quyết không ly hôn

PV

(Dân trí) - Sau khi gặp "tình địch" và biết được lý do vì sao vợ ngoại tình, tôi mới thấm thía mình cần phải làm gì cho gia đình này.

Là giám đốc vùng của một thương hiệu lớn, tôi đi công tác suốt. Sáng ở Đà Nẵng, chiều đã ở TPHCM, đêm lại trên chuyến bay ra Hà Nội.

Người ta nhìn tôi và bảo: “Anh sướng lắm, thành đạt thế mà”. Nhưng đâu ai biết, tôi đã phát hiện vợ tôi ngoại tình.

Vợ ngoại tình là lỗi của tôi

Tôi không tin hoặc không dám tin. Tôi gặng hỏi, cô ấy khóc. Nước mắt rơi không thành tiếng, chỉ có tiếng thở hắt ra mỏi mệt. Cô ấy bảo: “Anh đi suốt, anh say suốt. Bao lần anh về khuya, anh gọi tên người khác. Trong người anh có bao nhiêu chiếc bao cao su, anh tưởng em không biết à?”. Tôi lặng người.

Tôi nhớ lại những đêm tiếp khách, những cuộc vui rượu bia, những cái ôm, những tiếng cười khanh khách mà tôi từng xem là chuyện nhỏ. Tôi nghĩ đó là công việc, giao tiếp xã hội. Nhưng hóa ra, mỗi cốc rượu tôi nâng lên là một lần tôi hạ thấp gia đình mình xuống.

Vợ tôi nói: “Nếu anh không làm trọn chữ chồng thì đừng mong tôi giữ trọn chữ vợ”. Câu nói ấy khiến tôi đắng lòng. Tôi không thể phản bác vì quả thật, tôi chưa từng làm trọn chữ chồng. Tôi chỉ là người đàn ông có danh, có chức nhưng thiếu tình.

Bất ngờ gặp nhân tình của vợ, tôi về nhà nhất quyết không ly hôn - 1

Tôi cũng sai trong việc vợ ngoại tình (Ảnh minh họa: TD).

Vợ vẫn là người mẹ hiền, dâu thảo

Tôi tức giận, có chứ. Nhưng trong cơn giận, tôi lại nhận ra điều lạ: Dù đã phản bội tôi, cô ấy vẫn chăm con, vẫn lo cho cha mẹ tôi chu đáo. Cô ấy vẫn mua thuốc gửi về cho bố, vẫn dặn mẹ tôi ăn uống đúng giờ. Cô ấy vẫn là người dâu tốt mà nhà tôi từng tự hào.

Mỗi sáng, vợ tôi đưa con đi học, chiều đón về, tối nấu ăn, dọn dẹp. Không ai trong xóm biết chuyện cô ấy đã ngoại tình. Cô vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, lời nói nhỏ nhẹ. Nếu có khác thì khác ở ánh mắt. Ánh mắt ấy không còn nhìn tôi như trước. Nó bình thản, lặng im, như thể đã mỏi mệt.

Tôi nhìn con gái 5 tuổi, thấy con vẫn ríu rít bên mẹ, ôm lấy mẹ mỗi tối. Tôi hiểu, người phụ nữ ấy dù sai, vẫn là một người mẹ đúng nghĩa. Tôi không thể để con tôi thiếu mẹ. Tôi không muốn con lớn lên trong câu chuyện ly hôn kiểu gì cũng có phần nước mắt.

"Tình địch" hơn tôi rất nhiều

Tôi tìm hiểu người thứ ba ấy. Đó là phó giám đốc công ty, góa vợ, có một con trai, chững chạc, lịch lãm, nói năng từ tốn. Tôi gặp anh ta trong một buổi họp mà không nói gì, chỉ nhìn. Trong ánh nhìn ấy, tôi thấy một điều đáng sợ: Sự điềm nhiên của người không hối hận.

Tôi không nghĩ anh ta ngoại tình cho vui. Anh ta có tiền, có địa vị, đâu thiếu gì người phụ nữ sẵn lòng. Tôi tin anh ta muốn cướp vợ tôi. Có lẽ vì cô ấy dịu dàng, chân thành, thứ mà người thành đạt nhiều khi thiếu nhất. Tôi biết mình đang ghen nhưng là kiểu ghen của người nhận ra lỗi của chính mình.

Tôi tự hỏi: Nếu tôi là vợ tôi, tôi có cô đơn không? Có. Nếu một người khác đến, dịu dàng, quan tâm, biết lắng nghe, liệu tôi có ngã lòng không? Có thể. Tôi không bào chữa cho sự phản bội nhưng tôi hiểu nó không đến từ sự hư hỏng, mà đến từ sự thiếu thốn tình cảm.

Tôi từng nghĩ đàn ông ngoại tình vì bản năng, đàn bà ngoại tình vì cảm xúc. Giờ tôi mới thấm. Hóa ra, khi một người đàn bà ngoại tình là khi trái tim họ đã bị bỏ đói quá lâu. Và khi họ tìm được người chịu lắng nghe, họ sẽ không cưỡng lại được.

Tôi chọn giữ mái ấm gia đình

Tôi sẽ không bỏ vợ không phải vì sợ điều tiếng, mà vì tôi vẫn còn yêu. Có thể, tình yêu ấy không còn rực rỡ như thuở đầu nhưng nó sâu, chín và đủ sức bao dung. Tôi chọn ở lại không phải vì yếu đuối, mà vì muốn làm lại từ đầu, như một người đàn ông đúng nghĩa.

Cuộc đời này, ai cũng có lúc sai. Quan trọng là sau cái sai, ta còn muốn cùng nhau đi tiếp không? Tôi chọn đi tiếp. Bởi vợ tôi, dẫu từng vấp ngã, vẫn là người mẹ của con tôi, là người phụ nữ đã cùng tôi đi qua những năm tháng khó khăn nhất.

Tôi vẫn là tôi, đầy khuyết điểm. Nhưng từ ngày vợ tôi ngoại tình, tôi mới biết thế nào là làm chồng. Tôi không còn thấy mình là nạn nhân, mà là một phần của nguyên nhân. Chính điều đó khiến tôi muốn sống tốt hơn.

Người ta bảo: “Vết nứt không bao giờ lành”. Nhưng tôi tin, nếu biết hàn gắn bằng sự chân thành, nó sẽ không biến mất, mà trở thành đường vân đẹp trên chiếc bình từng vỡ.

Vợ tôi đã sai nhưng tôi cũng sai. Thay vì vứt bỏ, tôi chọn hàn gắn.

Tôi không bỏ vợ, không phải vì tôi cao thượng, mà vì tôi trưởng thành.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Vinh Quang