Bạn gái đòi chia tay vì vào nhà nghỉ mà “không làm gì”

(Dân trí) - Bạn gái tôi đang tìm hiểu vừa tuyên bố đòi chia tay, mà lý do cô ấy đưa ra khiến tôi hết sức bất ngờ. Vì cho đến lúc này tôi thật sự không hiểu con gái thật ra họ muốn như thế nào nữa. Hai lần tôi bị con gái chia tay đều liên quan đến “chuyện ấy” nhưng lý do thì lại không giống nhau.

Bạn gái đòi chia tay vì vào nhà nghỉ mà “không làm gì” - 1

Tính tôi xưa nay có chút nhút nhát, hễ cứ gặp con gái là tay chân lóng nga lóng ngóng, miệng không biết nói gì cho hay. Có lẽ đó là lý do dù tôi có chút mã ngoài khá đẹp trai, công việc cũng tạm ổn, nhưng các cô gái sau một thời gian quen biết đều chủ động rời xa mà theo như người khác nói lại thì là vì họ chê tôi lành quá. Tôi là con trai một trong nhà, bố mẹ mong tôi không cưới vợ quá muộn. Thấy tôi không tự tìm được bạn gái, họ nhờ người thân quen giới thiệu, mai mối.

Cách đây hai năm, chị họ tôi giới thiệu cho tôi một đồng nghiệp của chị ấy, là giáo viên tiểu học. Cô ấy cũng ít nói, nên mỗi lần gặp nhau hai người toàn chỉ nói chuyện công việc, tình cảm không có gì tiến triển. Một vài anh bạn nói tôi thất bại trong yêu đương vì không biết cách “cua”gái. Phụ nữ họ thường thích những người đàn ông mạnh mẽ chứ không phải khù khờ, hiền lành. Họ chỉ cho tôi cách “tấn công” phụ nữ bằng cách nào thì hiệu quả nhất.

Một lần, trong lúc hai người đi chơi thì trời đổ mưa, tôi và cô ấy đành trú tạm ở mái hiên một cửa hàng đã đóng cửa. Hai người đứng sát gần nhau khiến tôi có chút xúc cảm. Tôi vòng tay ôm cô ấy, cô ấy không phản ứng. Nhớ lại lời mấy anh bạn, tôi hiểu rằng cô ấy không phản ứng khi tôi thân mật có nghĩa là đã “bật đèn xanh”, vậy là tôi ôm chặt cô ấy và bắt đầu lần tay sờ soạng. Khi tay tôi vừa chạm ngực cô ấy thì bất ngờ cô ấy đẩy tôi ra. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ rất giận dữ: “Anh không nên làm như thế. Tôi tưởng anh là người tử tế, hóa ra cũng chỉ đến vậy. Chúng ta chưa là gì của nhau mà anh có hành động như thế có nghĩa là không tôn trọng tôi”. Nói rồi cô ấy ra đứng giữa mưa vẫy taxi, tôi cũng bối rối đứng đó nhìn không biết làm gì khác.

Sau lần đó, chị họ tôi mắng tôi một trận, bảo rằng tôi ngu dốt. Cô ấy là cô gái tốt, lại là giáo viên, vậy mà tôi lại đứng giữa đường sàm sỡ cô ấy. Chị ấy còn bảo tôi còn lâu mới có được vợ nếu cứ hành xử thô lỗ như vậy.

Mới đây, một người bạn lại mai mối cho tôi một cô gái khác. Cô là nhân viên thu ngân của một nhà hàng, thua tôi bốn tuổi, khá nhanh nhẹn và xinh xắn. So với cô gái trước thì cô này tính tình vui vẻ cởi mở hơn, dễ gần hơn. Gặp nhau mấy lần cô ấy đều ngỏ ý mời tôi về quê cô ấy chơi cho biết, nhưng vì chưa thu xếp được thời gian nên tôi chưa về.

Vào chiều chủ nhật tuần trước, cô ấy chủ động nhờ tôi chở cô ấy về quê vì nhà có việc gấp. Trên đường đi, cô ấy than mệt. Không còn cách nào tôi đành đưa cô ấy vào một nhà nghỉ nhỏ nằm bên đường. Sau khi nhờ người gọi bác sĩ, bác sĩ nói cô ấy bị tụt huyết áp, chuyền cho cô ấy hai chai nước và nói nên nghỉ ngơi một chút. Bất đắc dĩ hai chúng tôi phải ở lại qua đêm vì trời đã khá khuya.

Phòng nghỉ chỉ có một chiếc giường đôi. Rút kinh nghiệm đau thương lần trước, tôi không dám bén mảng gần đến cô này. Nhưng cô ấy một hai cứ bảo tôi nằm một chút cho khỏe, không sao hết, vậy nên hai chúng tôi nằm chung giường. Tôi dù gì cũng là đàn ông, cũng có những ham muốn, nhất là khi nằm cạnh một cô gái. Mấy lần cô ấy hỏi chuyện tôi cứ giả vờ im lặng ngủ để khỏi “sinh chuyện”.

Sáng thức dậy, tôi thấy vui vẻ vì đã trải qua một đêm yên lành. Tôi không muốn cô ấy nghĩ mình là kẻ không tử tế, cơ hội, lợi dụng. Nhưng trái với hình dung của tôi, cô ấy tỏ ra rất khó chịu. Suốt quãng đường về không hề trò chuyện, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì bực bội. Không ngờ cô ấy đòi dừng xe, nói tôi không có tình cảm gì với cô ấy, không có ý định nghiêm túc với cô ấy nên mới “không làm gì” vì sợ trách nhiệm? Hay là cô ấy không hấp dẫn, không đủ sức cuốn hút với tôi nên tôi không thèm?

Tôi nói rằng tôi chỉ muốn thể hiện là tôi tôn trọng cô ấy nhưng cô ấy lại mỉa mai rằng “nằm cạnh phụ nữ suốt đêm mà không làm gì thì cũng có thể do khả năng đàn ông của anh kém”. Nói đi nói lại là cô ấy nói tôi và cô ấy không hợp, không nên gặp gỡ nhau nữa. Tôi sửng sốt đến mức hoang mang.

Rốt cuộc là phụ nữ họ nghĩ gì, họ muốn gì vậy, “không làm gì” thì họ bảo do tôi không có ý định nghiệm túc nên sợ trách nhiệm, mà “làm gì” thì lại bảo tôi không tôn trọng, là xúc phạm, thô lỗ? Cuối cùng thì phải làm sao họ mới vừa lòng.

Người ta lấy vợ dễ như trở bàn tay, có người còn lấy được những mấy vợ. Còn tôi, sao mọi việc lại khó khăn đến thế?

H. Hải