Ân hận muộn màng
Đến lúc này thì nàng ân hận thực sự bởi cái quyết định vội vã và dứt khoát chia tay anh. 3 năm cho một tình yêu đẹp như trong phim Hàn Quốc nhưng anh không có đủ kinh tế để lo cho nàng “nhà lầu, xe hơi” vì thế nàng đã quyết dứt áo ra đi.
Không phải là người “hám của” bởi sự thật là nàng yêu anh - người đàn ông mà trong suốt cả 3 năm chưa một lần “chung vai đấu cật” với nàng về chuyện kinh tế. Năm cuối sinh viên nàng mua xe máy, chiếc xe vượt quá số tiền bố mẹ cho hơn chục triệu đồng nhưng rồi cũng một mình nàng xoay sở cho dù anh ra trường đi làm đã 2 năm. Rồi lại chuyện chiếc laptop hay con điện thoại cảm ứng đời mới mà nàng rất thích … tất cả cũng đều là một mình nàng mua bằng tiền đi dạy thêm và làm công việc truyền thông ở một công ty mới.
Kể ra không phải là nàng tự “vênh váo” cho rằng “ta đây là giỏi” nhưng trong mắt bố mẹ và bạn bè thì nàng cũng không phải là loại “tầm thường”. Bằng chứng rõ ràng đó là nàng tự đi làm, tự kiếm tiền mà vẫn đảm bảo giành học bổng hàng kì. Vì thế nàng ghét những đứa bạn nghĩ rằng là sinh viên thì được quyền vui và tiêu tiền để mặc cho các cụ già ở quê nai lưng ra làm. Nàng là thế, sống cá tính, tự lập và một chút “ngông cuồng” không biết sợ bởi nàng luôn nghĩ “sống như là ngày mai phải chết”
Người ta vẫn nói “Ở đời có quy luật bù trừ” và nó đúng với nàng khi trái tim cứng cỏi và bản lĩnh ấy đã hoàn toàn bị hạ gục trước anh - chàng trai hiền lành có nụ cười ấm áp. Anh giản dị, từ tốn cả ở ngoại hình đến từng hành động, cử chỉ, điều mà ở nàng còn “thiếu” và nàng bắt đầu thích đến si mê điểm đó ở anh.
Yêu nhau 3 năm, lúc nào anh cũng tận tình chăm sóc cho nàng từ việc nhắc nhở phải ăn sáng trước khi đi làm đến việc phải ngâm chân bằng nước ấm trước khi đi ngủ bởi nàng thường trằn trọc thức trắng đêm. Anh hiền lành, chân chất nên công việc kinh doanh vốn ganh đua đấu đá anh không đú được với người ta. Trong khi đó công việc của nàng thì như “diều gặp gió” bởi trước khi ra trường nàng đã có kinh nghiệm 2 năm làm việc cộng thêm nét duyên sắc sảo trời ban. Biết là như thế nhưng nàng vẫn ghép đôi với anh bởi với nàng không có ai hoàn hảo cả và anh cũng thế
Nhưng nếu đến bây giờ nàng vẫn giữ lập trường đó thì đã không phải ngồi ân hận đến thế. Đi làm, nàng bắt đầu thay đổi suy nghĩ rằng “là con trai đàn ông chắc chắn phải là trụ cột trong gia đình bởi con gái chỉ nên lo việc con cái” vì thế bắt đầu nàng xét nét, cằn nhằn anh suốt cả ngày. Nàng trách anh mãi vẫn với mức lương lẹt đẹt, trách anh tay trắng mà vẫn đòi cưới nàng, trách anh nếu sau này có con sẽ lấy gì để lo ….
Nhưng rồi nàng có thai, cảm giác vui mừng vì nàng đã có sợi dây “chói” anh chồng Tây. Vậy mà anh không nhận còn xui nàng bỏ đi với một số tiền không nhỏ được gửi sẵn vào tài khoản của nàng. Đau đớn, vật vã và hoàn toàn hẫng hụt nàng như con thiêu thân lao vào rượu để mong quên đi tình yêu ảo tưởng này. Trong cơn say nàng bấm số gọi cho người cũ, giọng nói đầu bên kia vẫn ấm áp khe khẽ bên tai nàng “Quay về đi, anh vẫn chờ em”. Chiếc điện thoại bị đánh rơi trên sàn, đôi bàn tay nàng run rẩy, lần đầu tiên nàng say với rượu nhưng cũng là lần đầu tiên nàng thấy mình tỉnh táo. Anh vẫn chờ nàng đấy thôi…nhưng làm sao trở về khi cái mầm sống của người khác đã được gieo trong bụng của nàng.
Vũ Ân