Kỷ vật của người lính họ Phan
“Nhìn những kỷ vật này tôi như thấy con trai của mình”
(Dân trí) - Đôi tay già nua lật từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian, hình ảnh thân yêu của người con bỗng ùa về khiến bà Hiểu không cầm nổi nước mắt. “Cảm ơn ông, nhìn những kỷ vật này tôi như thấy con trai của mình”.
Đôi chân của Wildeboer như chùng xuống khi bắt gặp ánh mắt hiền hậu của người mẹ chiến sĩ họ Phan. Ông cẩn trọng mở chiếc hộp mình đã gìn giữ suốt 43 năm qua “Thưa bà, vào tháng 3 năm 1969 tôi đã tìm được một số vật dụng của những người lính Việt Nam trong đó có 2 cuốn sổ với những hình ảnh rất đẹp. Bao nhiêu lâu nay tôi luôn ao ước sẽ mang những kỷ vật này để trao lại cho người thân của những người lính anh hùng… Đây là chữ viết của con trai bà bà! Và đây là chiếc khăn đi cùng với quyển sổ khi tôi tìm được chúng, nó cũng có thể là của con trai bà.” Ông Wildeboer run run truyền những kỷ vật sang tay người mẹ già sau gần nửa thế kỷ gìn giữ.
Như một hành động cảm ơn chia sẻ nỗi đau mất mát với bà Hiểu, vị cựu binh người Úc nghẹn ngào cúi mình đặt nụ hôn lên gò má đã sạm đi vì thời gian của bà. Ông nghẹn ngào: “Tôi vô cùng cảm phục con trai bà và những người lính Việt Nam, họ đã chiến đấu không tiếc máu xương để bảo vệ đất nước mình.” Đáp lại tấm thiện tình ấy, bà Hiểu chia sẻ: “Tôi rất quý mến và vô cùng cảm ơn các ông, 43 năm qua các ông đã gìn giữ kỷ vật của con tôi để giờ đây lặn lội từ bên ấy (nước Úc – PV) sang đây trao lại cho tôi. Con tôi mất đến giờ vẫn chưa tìm được phần mộ nhưng nhìn những kỷ vật này tôi như thấy con trai của mình.”
Rời gia đình bà Hiểu, trong nỗi xúc động lâng lâng ông Wildeboer cho biết: “Sau chuyến đi này chắc chắn tôi sẽ còn trở lại Việt Nam, đất nước và con người của các bạn thật đẹp, thật thân thiện. Tôi rất yêu quý các bạn. Các bạn đã chiến đấu để giành lại hòa bình độc lập, tôi muốn góp một phần công sức của mình để củng cố nền hòa bình và xây dựng đất nước của các bạn ngày càng giàu đẹp hơn.”
Để minh chứng cho điều đó, ông Wildeboer quay sang phía vợ mình: “Roni - vợ tôi nhiều năm nay đã đến Việt Nam, bà ấy rất hăng say với việc giúp đỡ trẻ em tại những trại trẻ mồ côi trên khắp đất nước của các bạn. Tôi hy vọng sắp tới mình cũng sẽ làm được những điều thật tốt đẹp cho các bạn.”
Vân Sơn – Trung Kiên