Khi những người cha... bật khóc
(Dân trí) - Cũng như bao bạn đọc, ngoài những cảm xúc thương xót, lo lắng, đau với nỗi đau của các em nhỏ bé bỏng sớm mất mẹ, không có bàn tay mẹ vỗ về trước bệnh tật cũng như nghèo đói bủa vây, đọng lại trong chúng tôi là sự cảm phục trước những người đàn ông yêu thương con hơn chính bản thân mình.
Bé Ngô Thành Tự với khuôn mặt dị dạng đáng thương
Đã 8 năm rồi em sống trong cảnh cô đơn, không một người bầu bạn, chơi đùa. Cũng đã từng ấy năm rồi, em không có tình thương của mẹ. Người mẹ của em vì một lý do nào đó mà đã bỏ rơi em, bỏ rơi cả bố em để đi biệt tích. Có thể mẹ em không đủ lòng can đảm để thương đứa con bị dị dạng của mình. Có thể mẹ em muốn tìm một hạnh phúc mới ở một lựa chọn mới. Tôi cũng không muốn trách người mẹ đó, bởi cuộc sống mỗi người đều có một lối đi cho riêng mình. Tôi chỉ thương em.
Anh Ngô Văn Thái vẫn dành hết tình yêu của mình cho đứa con đáng thương suốt 8 năm qua
Đồng nghiệp của tôi kể, sau bài viết về hai cha con được lên báo, đã có rất nhiều tấm lòng muốn được sẻ chia với cha con với mong muốn tìm lại một khuôn mặt người bình thường như bao đứa trẻ cho bé Ngô Thành Tự. Nhiều người gửi tiền cho anh, nhưng anh đều từ chối. “Tôi không dám nhận của mọi người đâu, vì con tôi đã được chữa đâu. Mà tôi nghe nói bệnh con tôi bác sĩ không chữa được, lại đi cầm tiền của mọi người thì áy náy lắm”, anh Thái từ chối những tấm thịnh tình bằng sự thật thà bằng sự chân chất vốn có. Mãi đến khi được mọi người thuyết phục, bảo anh cứ nhận đi để “làm vốn lận lưng” cho con trai anh tìm cơ hội chạy chữa, anh mới nhận.
Tôi với anh, và rất nhiều người nữa, ắt hẳn sẽ rất vui khi biết có nhiều tấm lòng tốt hứa sẽ giúp phẫu thuật cho bé Tự, như các bác sĩ ở Bệnh viện Nhi Trung ương, ở Bệnh viện đa khoa quốc tế VinMec. Nếu bé Tự được hỗ trợ phẫu thuật thẩm mỹ lại khuôn mặt, còn gì vui hơn đối với một người cha “yêu con bằng trái tim” như anh Thái.
Chị Lương, con gái ông Đỗ Hòa Hiệp bị bỏng gas 50% cơ thể và đã không qua khỏi
Ông bảo sợ lắm nhưng tôi biết không phải ông lo cho ông, mà lo cho tính mạng nguy kịch của đứa con gái đáng thương, lo cho 2 đứa cháu ở quê nhà sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại mẹ. Ông cũng lo cho người vợ đáng thương của mình vì những quyết định của ông mà sẽ không có nhà để ở, chưa kể còn mắc nợ cả một số tiền khổng lồ với người thân, đều là họ hàng anh em thân thích đã thương ông mà cho ông vay những món tiền không hề nhỏ để cứu con gái.
Ông Hiệp ngồi thất thần tại tòa soạn báo Dân trí sau cái chết của con gái
Hơn 600 triệu đồng viện phí ông Hiệp đã phải vay mượn cũng như từ sự ủng hộ của bạn đọc Dân trí vẫn không thể cứu được con gái. Ông Hiệp rơi vào cảnh nợ nần chồng chất (hơn 480 triệu đồng), nhà cửa cầm cố, con và cháu ông sẽ đói khát, thất học
Vậy mà, ông trời trêu ngươi. Bao nhiêu cố gắng của ông đều đổ sông, đổ bể. Đứa con gái của ông đã không qua khỏi. Ông vĩnh viễn mất con. Những đứa cháu của ông vĩnh viễn mất mẹ. Ngày ông bế con gái trên tay, vuốt mắt con lần cuối, ông tưởng như trời đất sụp đổ dưới chân. Ông chỉ ước mình cũng có thể chết theo con. Nhưng còn vợ ông sẽ ra sao, những đứa con còn lại của ông sẽ ra sao khi một đứa đang học lớp 8, một đứa lớp 6. Còn những đứa cháu của ông ra sao khi một đứa mới 8 tuổi, một đứa thì vừa lên 3.
Nước mắt người cha già đáng thương khiến nhiều người phải rơi lệ
“Bạn đọc Dân trí thật là tốt, họ sẻ chia trực tiếp cũng như gửi qua Quỹ Nhân ái cho tôi với số tiền cũng gần 100 triệu đồng. Tôi đã đóng hết vào viện để cứu con nhưng số con tôi yểu mệnh. Tôi cũng không biết phải gửi lời cảm ơn hay là xin lỗi đến mọi người vì con đã không thể sống như hi vọng mọi người đã dành cho”, ông nói trong nấc nghẹn. Khuôn mặt ông lại phờ phạc, già nua đi trông thấy.
***