1. Dòng sự kiện:
  2. 20 năm Chương trình Nhân ái

“Cả nhà bị bệnh lao, người chồng nằm chờ...chết”

(Dân trí) - Đó là lời đầu tiên chị Bút, cán bộ phường An Hải Đông giới thiệu với chúng tôi về gia cảnh của chị Nhàn. Chị cũng là thành viên trong gia đình bị bệnh lao nhưng hằng ngày phải quần quật kiếm tiền để lo cho 3 đứa con và người chồng sắp chết.

Chị tên Thanh Nhàn nhưng cái tên chẳng bao giờ trùng lặp với số phận, chị kể: “Ngày trước khi ba mấy đứa còn khoẻ, suốt ngày ông uống rượu và thường xuyên đánh chị. Bây khi giờ ông ấy bị bệnh phải nằm một chỗ, chỉ quát mắng thôi. Còn chị thì phải làm kiếm tiền để lo cho cả nhà. Không biết khi nào mình mới hết khổ đây”. Nói đến đây, chị Nhàn không còn giữ được bình tĩnh.

 

Nhà có hai vợ chồng và 4 đứa con, nhưng cả hai vợ chồng và hai thằng con trai, một đứa 14 và một đứa 10 tuổi đã bị bệnh lao. Vì không chữa trị kịp thời nên chồng chị bây giờ sống như một người thừa, thường xuyên đau và chỉ biết nằm chờ ngày về với tổ tiên. Hằng ngày anh chỉ biết mắc võng nằm trước nhà, hàng xóm không ai dám đến gần vì sợ.

 

Còn chị, mặc dù đã được chữa trị nhưng sức khoẻ còn rất yếu. Để lo cho chồng và các con, buổi sáng chị phải dậy thật sớm để đi mua chai bao. Kiếm được mươi nghìn không đủ mua gạo nên hơn một tháng nay, một người hàng xóm thương tình cho mượn 140.000đ để chị sắm cái ly, cái xô ra gần chợ An Cư bán sữa.

 

Đã khổ thì khổ suốt đời. Bốn đứa con, nhưng một đứa là con riêng của chồng. Vì thương nên đem về nuôi, bây giờ lớn lại đi bụi, chẳng giúp gì cho mẹ cho cha. Còn thằng con lớn của chị, cũng bị lao, sức khoẻ yếu, lại bị đâm trong một cuộc ẩu đả giữa những nhóm bạn với nhau. Vì vậy mặc dù đã nghỉ học nhưng cũng chẳng làm được gì. Chị nói buồn: “Tội thằng bé. Nó muốn đi làm để giúp mẹ nhưng làm không nổi. Bị thiếu máu trong lần bị đâm nhầm nên bây giờ thường xuyên xây xẩm, không làm được việc gì”.

 

Vì khó khăn quá nên chị cũng chẳng có thời gian để chăm sóc cho các con. Hàng xóm thì nói rằng, mấy đứa con chị uống thuốc liều, đau gần chết cũng chỉ nằm nhà. Còn chị thì: “Nếu chở tụi nó đi khám thì xem như ngày đó nhịn đói”.

 

Hằng ngày phải nhìn chồng từng phút lìa xa vợ và các con, chị Nhàn chỉ biết khóc và thầm trách số phận: “Sao cuộc sống của mình không một phút yên bình. Mình chỉ muốn gia đình được vui vẻ, dù nghèo cũng được”.

 

Mọi sự giúp đỡ chị Trương Thị Thanh Nhàn xin gửi về địa chỉ:

 

- Ủng hộ chị Trương Thị Thanh Nhàn - Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học và Dân trí - ĐT: 04. 7366491 (máy lẻ 403).

 

- Chị Trương Thị Thanh Nhàn, Tổ 18 An Cư, phường An Hải Đông, Quận Sơn Trà, Đà Nẵng.

 

Loan Phương