Tủi nhục của cô gái bị cưỡng hiếp và lòng vị tha tuổi 14
Xấu hổ, tủi hận vì bị bạn trai đem thân xác mình để hắn và người bạn “tiêu khiển”, Linh không hề có ý định tha thứ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mẹ hắn, cô đã động lòng...
Bị hại tên là Nguyễn Thị Linh (tên nạn nhân đã được thay đổi) mới bước sang tuổi 14, nhưng may mắn là em đã thoát được, và ngay sau đó, vụ việc đã được trình báo Công an.
Từ buổi hát karaoke…
Hơn một năm trước, tại sân kho xóm Mát, xã Tốt Động, huyện Chương Mỹ, Hà Nội xảy ra một vụ hiếp dâm do hai thanh niên Đàm Quang Bào và Nguyễn Văn Vĩnh, 17 tuổi, thực hiện. Theo lời khai của hai “yêu râu xanh” và bị hại Linh thì Linh và Bào cùng lớn lên tại một vùng quê ở xóm Mới, Tốt Động, Chương Mỹ (Hà Nội). Không cùng học vì Linh kém Bào 3 tuổi nhưng cùng xóm nên họ biết nhau. Linh vẫn còn đi học, còn Bào đã sớm ở nhà đi làm. Một vài lần đi chơi, Bào thường rủ Linh cùng đi và trong lúc Linh vô tư với suy nghĩ của cô gái tuổi 14 thì Bào lại rắp tâm làm hại.
Hai hung thủ nhận án tù. Ảnh: H.A
Chiều ngày 8-4-2010, Bào rủ Nguyễn Văn Vĩnh và Linh cùng một thanh niên khác đến quán karaoke trong xã để hát. Trong khi hát, Bào to nhỏ với Vĩnh điều gì đó mà mãi sau này Linh mới hiểu. 21h cùng ngày, cả nhóm ra về. Vĩnh chở Bào và Linh lên sân kho xóm Mát sau đó đi vòng vèo khiến Linh sinh nghi. Thấy Linh nghi ngờ khi ba người dừng lại trước một căn nhà hoang, Bào nói muốn dành cho cô một món quà bất ngờ nên bảo cô vào bên trong.
Tin lời Bào, Linh rón rén đi vào, bất ngờ bị Bào ôm từ phía sau, đè xuống chiếc giường ẩn mốc đòi quan hệ tình dục. Trong khi Linh chống cự quyết liệt, miệng ú ớ kêu cứu nhưng Vĩnh ở bên ngoài vờ như không nghe thấy. Chợt hiểu ra rằng Bào và Vĩnh đã bàn với nhau từ trước ý định hãm hại mình và giờ đây cô đang phải đối mặt với nguy hiểm, cô bé cắn vào tay gã bạn rồi chạy ra ngoài nhưng không thoát, bị anh ta kéo vào giường, bóp cổ rồi vung thanh gỗ vớ được dọa dẫm.
Mặc kệ tất cả, Linh vẫn cố chạy ra ngoài nhưng cô làm sao chống đỡ nổi khi Vĩnh, theo tiếng gọi của Bào, chạy vào giúp sức. Tuy nhiên bằng một sự may mắn thần kỳ mà Linh vuột khỏi hai gã “trống choai” đang hăng máu vì bệnh hoạn, chạy thoát ra ngoài. Mặc dù chạy trốn trong tình trạng không mảnh vải che thân vì bộ quần áo trên người đã bị hai kẻ tưởng là bạn kia xé rách, Linh vẫn gắng sức chạy và cô may mắn được một người dân cho vào nhà trốn tạm. Sáng hôm sau, sự việc được trình báo cơ quan Công an. Khi phạm tội, Bào và Vĩnh mới hơn 17 tuổi, còn bị hại hơn 14 tuổi.
Những tủi nhục ê chề…
Từ ngày suýt bị Bào làm hại, dẫu còn ở cái tuổi chưa nghĩ được nhiều, song Linh vẫn không dám đi học vì xấu hổ. Cô ở tịt trong nhà, quanh quẩn nơi góc sân, mảnh vườn, sợ sệt đến nỗi hễ thấy có tiếng bước chân ngoài ngõ là chạy tọt vào buồng nằm khóc. Cả nhà cô sống trong phiền muộn, công việc đồng áng đành gác lại một bên, thậm chí bố mẹ cô cũng rất ít khi ra ngoài, trừ những việc hệ trọng.
Không ra ngoài vì ngại phải nghe những lời động viên, chia sẻ của mọi người trong xóm và một điều nữa là dù không nói ra, song cả nhà Linh đều né tránh ấy là không muốn chạm mặt người nhà của Bào, bởi trước khi xảy ra sự việc này, họ là láng giềng tốt của nhau, vẫn thường hỏi thăm nhau.
Từ ngày xảy ra chuyện, trong hai gia đình đều có những cú sốc lớn, dù rằng chẳng ai làm gì nên tội vì kẻ gây ra chuyện đã bị bắt giam, song người của cả hai phía, mỗi khi ra đường cứ gọi là muối mặt, ngậm tăm trong tủi nhục. Cùng cảnh nghèo khó, dù không muốn, họ vẫn phải đi làm để có cái sinh nhai, và nếu xét về một mức độ nào đó thì sự tủi nhục, ê chề mà Linh và gia đình gánh chịu xem ra vẫn đỡ hơn nơi mẹ Bào rất nhiều. Dù còm cõi, nhưng bà vẫn không dám bỏ việc, và hàng tháng vẫn cố đi thăm con trai út đang ở trại giam.
Hơn 1 năm trôi qua, 2 lần phiên tòa xử Bào và Vĩnh phải tạm hoãn cũng là chừng ấy thời gian Linh nóng lòng chờ đợi cái ngày kẻ định hãm hại mình phải trả giá. Không riêng gì cô mà bố mẹ Linh cũng chung tâm trạng như cô, cũng đang bầm gan tím ruột, ê mặt với xóm làng kể từ hôm dẫn con gái lên cơ quan Công an tố cáo. Còn bà Tâm, đó là khoảng thời gian bà bị đoạ đày vì nhiều nghĩa: vừa đau đớn tủi nhục, vừa phải làm việc cật lực để có tiền dúi cho con khi gặp nó dẫu biết vì đứa con út này mà bà đã phải chịu biết bao tủi nhục, cay đắng.
… Và lời xin giảm án của cô gái 14 tuổi
Nhưng đột ngột, hơn 1 năm trước, Linh căm giận kẻ có ý định biến cô thành món hàng để “chiêu đãi” bạn bao nhiêu, muốn anh ta phải trả giá đắt bao nhiêu thì giờ đây cô suy nghĩ khác hẳn. Trong khoảng thời gian tưởng như chỉ có đắm chìm trong khổ đau và tủi nhục ấy, em đã chứng kiến nỗi khổ ải, ê chề của người mẹ hắn khi bà phải chịu đựng quá nhiều thứ vượt sức để rồi tự nhủ với bản thân rằng hãy làm một điều gì đó cho người đàn bà đáng thương này.
Cuối cùng TAND Tp. Hà Nội cũng đưa vụ án ra xét xử. Việc Bào và Vĩnh có cách hành xử thô bạo với Linh đã làm tổn thương rất nhiều đến danh dự của hai gia đình. Sau khi đọc cáo trạng, đến phần tranh tụng, 3 luật sư bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho bị hại, bị cáo đều đề nghị HĐXX xem xét, giảm nhẹ hình phạt cho 2 bị cáo vì: nhân thân tốt, trẻ tuổi nên nhận thức về pháp luật kém, khai báo thành khẩn và phạm tội chưa đạt…
Cả khán phòng đã bất ngờ khi thấy Linh rụt rè đứng dậy rồi quả quyết xin “giảm án cho Bào và Vĩnh để 2 bị cáo sớm có cơ hội làm lại cuộc đời”. Cô giải thích lý do mình xin nhẹ tội cho 2 bị cáo không phải vì bản thân chưa bị xâm hại, mà bởi cô cũng có cha mẹ, cũng phải trải qua những giây phút xấu hổ, nhục nhã. Giờ đây sự nghiệp học hành đã bị dang dở nên khi nhìn thấy sự tiều tụy của mẹ Bào, cô đã không đành lòng. Trước sự cao thượng của con gái, mẹ Linh cũng xin tòa giảm nhẹ hình phạt cho “hai đứa trẻ” để chúng sớm trở về phụng dưỡng mẹ già.
Vụ án khép lại với mức án 7 năm tù cho Bào và 5 năm tù cho Vĩnh, song dư âm của nó vẫn còn đó. Chắc hẳn sẽ còn nhiều người nhớ tới tấm lòng độ lượng của gia đình bị hại, họ đã vượt qua những định kiến, hằn thù để nghĩ tới cái cao hơn cả đó là tình làng nghĩa xóm giữa những người dân nghèo với nhau.