Vụ tranh chấp khách sạn vì 10 triệu USD:
Từ hợp đồng làm sòng bạc… giả đến việc tố ngược chủ nợ “rửa tiền”
(Dân trí) - Vụ tranh chấp khách sạn Wooshu Plaza (Đồng Nai), bên “thua kiện” hết gửi đơn tới Chủ tịch nước tố bên “thắng kiện” mang 10 triệu USD đi kinh doanh sòng bạc lại tố cáo với Chánh án TAND tối cao là “ân nhân” có dấu hiệu rửa tiền vào Việt Nam…
Thậm chí, bà Linda Tan Woo, Chủ tịch Công ty Vĩnh Tường cho rằng, chị Hạnh đã “mua” công chứng viên để được công chứng hợp đồng chuyển quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất với giá 228 tỷ đồng và tố cả thẩm phán tòa sơ thẩm đã bị mua chuộc.
Tuy nhiên, những tố cáo này không kèm bằng chứng.
Luật sư Lê Văn Đài (đoàn Luật sư TP.Hà Nội) phân tích, việc xem xét giải quyết vụ án sau khi đã có bản án phúc thẩm phải căn cứ các quy định của pháp luật về kiểm tra, giám đốc thẩm bản án. Theo đó, đơn yêu cầu xem xét giám đốc thẩm phải nêu rõ bằng chứng chứng minh cấp xét xử sơ thẩm, phúc thẩm vi phạm nghiêm trọng quy định của pháp luật về tố tụng dân sự hoặc áp dụng không đúng pháp luật dẫn đến làm thay đổi bản chất vụ việc. Cả 2 cấp tòa sau khi xét xử đều thống nhất nhận định, đủ chứng cứ, cơ sở kết luận công ty Vĩnh Tường vay vốn của Công ty Orient (khoản nợ này được Orient dùng làm vốn góp vào công ty Vĩnh Thiện Đồng Nai) chứ không phải là nhận tiền theo hợp đồng hợp tác kinh doanh.
Ngay đầu lá đơn gửi Chánh án TAND tối cao và Viện trưởng VKSND tối cao xin được giám đốc thẩm vụ án, 4 luật sư bảo vệ cho Công ty Vĩnh Tường tại phiên phúc thẩm nêu lý do là “có dấu hiệu rửa tiền vào Việt Nam”.
Ngoài ra, nếu việc công ty Orient cho Công ty Vĩnh Tường vay 10 triệu USD là “rửa tiền” thì những người tiêu khoản tiền khổng lồ này cũng phải gánh trách nhiệm vì việc đã giúp “rửa”, sử dụng hết số tiền này.
Còn theo Luật Phòng chống rửa tiền, “rửa tiền” là hành vi của tổ chức, cá nhân thông qua các nghiệp vụ tài chính, tín dụng để hợp pháp hóa nguồn gốc của tài sản do phạm tội mà có; trợ giúp cho tổ chức, cá nhân có liên quan đến tội phạm nhằm trốn tránh trách nhiệm pháp lý bằng việc hợp pháp hóa nguồn gốc tài sản do phạm tội mà có; chiếm hữu tài sản nếu tại thời điểm nhận tài sản đã biết rõ tài sản đó do phạm tội mà có, nhằm hợp pháp hóa nguồn gốc tài sản. Không có bằng chứng cụ thể mà tố chủ nợ là “rửa tiền”, người tố cáo sẽ gặp rắc rối nếu chủ nợ yêu cầu xử lý vì bị vu khống.
P.Thảo