Phạm nhân 19 tuổi trốn trại vì… nhớ mẹ
(Dân trí) - Chuyện tưởng như đùa lại có thật 100% đã xảy ra tại nhà tạm giữ, tạm giam Công an TP.Nha Trang, Khánh Hòa. Khi bị bắt lại, y cho biết vượt ngục do quá nhớ mẹ và bạn nhậu, muốn về thăm chơi cho “đỡ buồn” chứ không có ý định bỏ trốn.
Nghi phạm tuổi “teen” tên Bùi Văn Danh (SN 1995, ngụ tại thôn Hòn Rớ, xã Phước Đồng, TP Nha Trang).
Đối tượng này đã lợi dụng sự sơ hở của cán bộ quản giáo trại tạm giam, tìm cách vượt tường rào cao hơn 2m có dây thép gai để ra ngoài. Hai lần đu dây cáp điện bị đứt, nghi phạm này “kiên trì” thử thêm lần nữa rồi vượt ngục thành công.
Đu dây vượt ngục như… Tazan
Khi được áp giải vào phòng xử, nhìn khuôn mặt non choẹt ít ai nghĩ Bùi Văn Danh là một phạm nhân vượt ngục. Trước giờ xét xử về tội “Trốn khỏi nơi giam giữ”, một chiến sĩ cảnh sát bảo vệ tư pháp và dẫn giải cho biết: “Bị cáo này là phạm nhân đầu tiên và cũng là trẻ tuổi nhất “dám” trốn khỏi trại tạm giam. Chưa từng có tiền lệ và cũng không phài là đối tượng có số má gì cả nhưng thực sự khi biết Danh trẻ như vậy, anh em khi đi bắt lại cũng bất ngờ”.
Theo cán bộ này chia sẻ, buổi sáng Danh trốn trại thì ngay buổi chiều hôm đó đã bị bắt trở lại trại tạm giam khi Danh đang ngồi ăn phở với bạn bè tại khu vực Lầu 7 (nơi được biết đến là điểm đen của tội phạm ma túy) thuộc phường Vĩnh Phước, TP Nha Trang. Biết các cán bộ trại tạm giam đến bắt lại mình, Danh xin phép được ăn nốt bát phở rồi sẽ ngoan ngoãn về lại trại.
Nghi phạm Bùi Văn Danh
Sau 7 ngày bị giam giữ, Danh bị giam tại buồng giam số 23 cùng 3 phạm nhân khác. Khoảng 8h sáng ngày 24/6/2014, nhà tạm giữ bất ngờ xảy ra sự cố mất nước khiến sinh hoạt của các phạm nhân trong các buồng giam tại nhà giam giữ và trại tạm giam bị đảo lộn. Để khắc phục sự cố và đảm bảo việc sinh hoạt, các cán bộ quản giáo đã huy động cán bộ, chiến sĩ và một bộ phận phạm nhân thuộc dạng “án nhẹ” tham gia xách nước vào các buồng giam, trong đó có các phạm nhân buồng giam 23 của Danh.
Trong quá trình xách nước, Danh phát hiện các cán bộ quản giáo không để ý, bộ phận canh gác lối ra vào phía xách nước ra nhà vệ sinh nhà tạm giữ không có ai nên nảy sinh ý định “vượt ngục”.
Danh khôn khéo đứng đầu hàng chuyển nước vào trong nhưng dần dần “linh hoạt” chuyển vào giữa hàng chuyển nước để gần lối đi ra nhà vệ sinh. Khi có các chiến sĩ làm nhiệm vụ gác quay mặt đi hướng khác, Danh lẻn ra phía sau chạy về phía nhà vệ sinh.
Khu vực này giáp với hàng rào có dây thép gai ra phía ngoài, cách không xa là chốt gác của một chiến sĩ cảnh vệ trại giam. Phát hiện có một số sợi dây diện bị đứt, một đầu rơi xuống phía tường rào, Danh chạy lại rồi đu lên sợi dây điện này với mục đích lên phía tường rào nhưng do dây trơn trượt, không có chỗ bám nên Danh bị ngã.
Không từ bỏ ban ý định trốn trại, Danh tiếp tục leo lên thêm hai lần nữa, một lần dây bị đứt làm Danh té lăn cù cù. Lần sau cùng, Danh xoa tay vào đất để tăng sức ma sát vào sợi dây rồi đu người lên, dùng áo bọc tay, vượt tường rào dây thép gai ra ngoài (do trọng lượng Danh nặng chỉ có 38 kg nên dây không tiếp tục đứt).
Lúc này, các cán bộ, chiến sĩ trại tạm giam vẫn đang tập trung “chạy nước” nên không ai để ý đến sự vắng mặt của Danh. Đến khoảng 10h cùng ngày, khi điểm danh phạm nhân tại các buồng giam, đội tự giác phát hiện thiếu một phạm nhân tại buồng 23 nên nhanh chóng báo tin tới cán bộ quản giáo.
Ngay sau đó, phát hiện phạm nhân bỏ trốn chính là Bùi Văn Danh, các trinh sát trại tạm giam và nhiều mũi cán bộ quản giáo, chiến sĩ bảo vệ được lệnh lên đường “bắt bằng được Danh”.
Trốn trại vì quá nhớ… mẹ và bạn nhậu
Về phần Danh, ngay sau khi trốn trại thành công, thanh niên này tìm cách thay đồ để tránh bị phát hiện. Danh tìm đến một người bạn tên Sơn (cơ quan chức năng chưa xác định được lai lịch), nhờ Sơn đưa cho mình một bộ quần áo. Sau khi thay đồ, Danh tìm về nhà để thăm mẹ. Sau này khi bị bắt lại, phạm nhân tuổi teen này khai nhận: “Mấy hôm trước nghe tin mẹ ốm, nhớ mẹ và thương mẹ nên ra khỏi trại thì lập tức tìm về nhà thăm”.
Tuy nhiên, “mong muốn” của Danh là vậy nhưng khi thanh niên này “mò” về nhà thì lại không gặp mẹ. Thấy nhà không có ai, Danh hỏi mới hay mẹ chạy chợ bán cá từ sáng sớm. Danh lại đi ra một số điểm mẹ hay giao cá nhưng cũng không gặp.
Khi quay trở lại nhà, Danh gặp bà ngoại nhưng không nói cho bà biết mình trốn trại mà chỉ hỏi thăm qua loa rồi xin bà ngoại mình một ít tiền. Danh dặn lại bà bảo mẹ vào thăm mình trong trại rồi ra đón xe buýt đi thẳng ra khu vực Lầu 7 gặp một số bạn nhậu để cùng đánh chén một trận cho hả hê và sau đó cùng đám bạn kéo nhau đi ăn phở.
Khi Danh đang ăn phở tại đây thì các trinh sát trại tạm giam nắm được thông tin nên đã nhanh chóng ập đến bắt giữ. Lúc này, Danh xin cho mình ăn nốt bát phở vì từ sáng tới giờ chưa được ăn gì. Sau đó, Danh ngoan ngoãn tra tay vào còng số tám cùng các cán bộ quản giáo trở về trại giam. Bấy giờ, các bạn của Danh tại đây mới tá hỏa khi biết Danh vừa trốn trại.
Vì hành vi này, mới đây TAND TP Nha Trang đã mở phiên tòa đưa Danh ra xét xử về tội “Trốn khỏi nơi giam giữ”. Sau khi xem xét hồ sơ và đánh giá hành vi sai trái của Danh, Hội đồng xét xử đã tuyên phạt bị cáo này 6 tháng tù giam vì xét thấy bị cáo này không có chủ định để trốn trại mà chỉ muốn thoát ra ngoài để cho thỏa cơn nhớ mẹ khi thấy sự sơ hở của các các cán bộ quản giáo.
Được biết, Danh sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, Danh không đi học, từ nhỏ đã lang thang theo mẹ chạy chợ rồi thi thoảng thay mẹ đi giao hàng. Danh cho biết, chỉ có buổi tối, Danh được gần mẹ và nói chuyện với mẹ nên trong gia đình, ngoài bà ngoại đã cao tuổi, Danh thương mẹ nhất. Có lẽ vẫn còn ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” nên khi bị bạn bè rủ rê đi chơi một lần cho biết mà thực chất là đi ăn trộm, Danh đã nghe theo để rồi bị bắt.
Trong khi ngồi chờ một vụ án khác kết thúc để cùng các phạm nhân đang xử trở về trại, Danh ngồi lặng lẽ một góc phòng. Chúng tôi động viên cậu còn trẻ, hãy suy nghĩ lạc quan và cố gắng cải tạo thật tốt để sớm về với gia đình, với mẹ của cậu.
Danh cười: “Em còn phiên tòa trộm cắp nữa, chắc cũng phải lãnh án thêm một thời gian. Sợ mẹ em buồn, bà lại suy nghĩ về em mà thôi. Nhưng em sẽ cố gắng để sớm được trở về…”. Giá như Danh biết suy nghĩ chín chắn hơn thì sẽ không có một bản án “đúp” như vậy song đã quá muộn.
Trịnh Anh