“Con vẫn chờ ba thực hiện lời hứa...”
Đây là một câu chuyện từ bài thi học kỳ I vừa qua của một học sinh lớp 8 Trường L.Q.Đ (Q.3, TPHCM). Bài viết về hoàn cảnh thật của em đã khiến tất cả thầy cô chấm thi rơi nước mắt; cùng thống nhất cho bài thi điểm cao nhất trong câu này (5 điểm, toàn bài được 9,5 điểm).
Đề: Em hãy kể một câu chuyện vui hoặc buồn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em.
Bài làm: Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.
Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.
Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.
Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.
Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.
Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.
Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.
Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?
... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...
T.L.
(Lớp 8 Trường THCS LQĐ, Q.3, TPHCM)
Tuổi Trẻ