Bâng khuâng hè cũ

Đến giờ, mỗi khi hè đến, nghĩ về trường cũ, tôi lại nhớ đến thầy. Thầy dạy tiếng Anh của chúng tôi khi ấy chưa đầy 30 tuổi, vui tính, hiền hậu, chơi guitar giỏi và hát cũng hay.

Thầy là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi hai năm lớp 10 và 11. Cuối buổi học, thầy vừa đệm đàn vừa hát: Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu… Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ (Phượng hồng). Tôi nhớ người bạn học lớp bên cạnh. Mấy hôm trước đó, anh đã tặng tôi một tập thơ viết nắn nót. Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần “món quà” đó. Nhiều chỗ tôi phải bật cười vì lời ngô nghê, nhưng có chỗ cũng rất sâu lắng, chân thành. 

Sau mùa hè ấy, lớp chúng tôi mỗi đứa một phương. Tôi và một số bạn thi đậu đại học, nhiều bạn khác đi học nghề, vài bạn đi làm công nhân. Cũng có người ra nước ngoài học tập, sinh sống, mười mấy năm nay chưa gặp lại nhau.

Với tôi, kỷ niệm từ mùa hè ấy còn có những điều khiến tôi ray rứt, khó quên. Chỉ hai năm sau khi lớp chúng tôi tốt nghiệp cấp III, thầy đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại người vợ trẻ và đứa con mới bốn tuổi. Nhưng tôi đã không kịp đến để tiễn đưa thầy. Nghe các bạn kể lại, ngày đưa tang, gần như cả trường đều không cầm được nước mắt. 

Với người bạn học lớp bên cạnh ngày ấy, từ sau “món quà” đầu tiên cho đến những năm tôi học đại học, anh vẫn làm thơ tặng tôi, càng về sau càng nồng nàn, sâu lắng. Vì những lý do riêng, nhiều năm rồi chúng tôi không gặp lại nhau, thỉnh thoảng, qua email anh nhắc đến những kỷ niệm cũ, hay gửi những lời động viên, những lời chúc. Hè lại về, khi những cánh phượng nở rợp, đâu đó rộn ràng tiếng ve ngân, lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về những ngày xưa cũ.

Theo Ly Tao
Phụ nữ TPHCM