Cuộc sống êm đềm của người đẹp “Lá ngọc cành vàng”
Thừa nhận đã có lúc lâm vào tình trạng trầm cảm, buồn chán và phải tìm tới rượu đề giải sầu nhưng NSƯT Thu Hà đã vượt qua tất cả, và hài lòng với cuộc sống êm đềm hiện tại bên chồng và hai con trai.
Vai Hương Bình trong bộ phim "Nhìn ra biển cả" có phải là một vai diễn đánh dấu sự trở lại của chị sau một thời gian vắng bóng trên màn ảnh?
Vai Hương Bình trong Nhìn ra biển cả chỉ là một vai rất nhỏ mà tôi nhận lời bởi tình cảm với đạo diễn Vũ Châu, người thực hiện Lá ngọc cành vàng - một phim đã mang lại vinh quang cho tôi trong quá khứ. Thứ hai là tôi nghĩ mình có duyên với những bộ phim về Bác nên nhận lời là một việc làm có ý nghĩa. Trên thực tế, tôi chưa sẵn sàng trở lại màn ảnh. Một phần vì còn vướng bận gia đình, một phần vì mình đã qua cái thời sốt sắng về nghề, có xuất hiện thì đó phải là một vai diễn thật hấp dẫn.
Tức là phải khác Nga trong "Lá ngọc cành vàng", Mai trong "Canh bạc" và Tân trong "Đường đời". Một vai diễn hấp dẫn chị lúc này là gì?
Không đóng phim, cuộc sống hiện nay của chị được mô tả như thế nào?
Êm đềm, gái hai con một chồng (cười). Cậu đầu tiên 15 tuổi với tên gọi ở nhà là Còm, cậu thứ hai 5 tuổi gọi là Bin (bởi lúc sinh cháu thì Bill Gates sang thăm Việt Nam và tôi nghiệm thấy ai tên Bill cũng đều…giỏi cả như Bill Clinton cũng thế). Tôi vẫn công tác ở Nhà hát kịch Hà Nội. Đã bỏ kinh doanh, sống nhờ chồng là chủ yếu (cười) và yên tâm chăm sóc gia đình nhỏ. Sáng 5h dậy tập thể dục với CLB khí công Thăng Long võ đạo ở Bờ Hồ đến 6h30 thì bắt đầu chợ búa con cái rồi chiều đón con. Đợt nào nhà hát có vở thì chiều tập, tối diễn. Đây là quãng thời gian tôi thấy yên bình và hài lòng.
Nếu trở lại với dự án phim dài ngày, gia đình chị có ủng hộ?
Để có giây phút êm đềm như hiện nay, cuộc sống của chị cũng đã trải qua nhiều sóng gió, đổ vỡ. Đó có phải là thời điểm khó khăn nhất của chị?
Tôi không muốn nói nhiều về gia đình, nhất là những gì đã lành vết thương theo thời gian. Làm lại thật là khó nhưng không phải là không thể và khi có được, nó cũng đầy dư vị ngọt ngào. Quả thực, đã có thời điểm tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, biết được khi con người quá buồn thì như thế nào, cứ lặp đi lặp lại một hành động, luôn phản ứng lệch lạc. Thế nhưng thật lạ, cứ mỗi lần định uống rượu cho quên đi thì lại ngồi suy nghĩ, lại tự vấn không cho phép mình được lãng quên, phải tự nhủ mình không được ích kỷ sống cho riêng mình, còn con cái, còn mẹ, người thân…Quả thực, “nghệ thuật cứu rỗi linh hồn”, công việc làm tôi không còn sức để mà buồn. Thời điểm đó ngoài việc nhà hát, kinh doanh, tôi nhận lời vào vai Tân trong Đường đời. Điều lạ là cứ mỗi lần buồn lao vào công việc thì thường rất thành công, Tân trong Đường đời cũng vậy, thật vui vì khán giả đã yêu thích nhân vật này.
Thành danh ở Sài Gòn trước với dòng phim thị trường rồi mới khẳng định tên tuổi nhờ hai giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất với hai phim nhà nước là "Lá ngọc cành vàng" và "Canh bạc". Thời điểm đó, trên báo chí nhan nhản hình ảnh chị và Lê Công Tuấn Anh, người ta còn đồn là anh chị “có gì” với nhau đúng không?
Tò mò một chút, cát-sê của chị lúc đó là bao nhiêu?
Rẻ lắm, phim đầu có mấy triệu thôi. Tính tôi không biết làm giá. Sau này thì cứ nghe ngóng rồi để họ tự trả, thường là 30-40tr/1 phim.
Đẹp và nổi tiếng. Chắc hẳn trong vô vàn câu chuyện về những người hâm mộ chị, phải có một điều gì ấn tượng, đáng nhớ?
Cách đây 10 năm, có một lá thư được gửi đến nhà hát kịch cho tôi, đó là lá thư khiến tôi sợ và không tin là thật. Lá thư đó kể rằng anh ta là một sinh viên ở Quảng Ngãi chuyên ngành thú y, yêu phim ảnh, thần tượng tôi và yêu một cô gái cùng trường - theo anh ta mô tả là giống Thu Hà lắm rồi cưới làm vợ sau khi ra trường. Thế nhưng một thời gian, cô ấy bỏ anh. Buồn, anh ấy bị tâm thần và đi lang thang khắp nơi tìm mẫu người giống Thu Hà. Một thời gian, anh tìm tới nhà hát tôi đang đầu quân. Thấy thần tượng của mình vẫn mạnh khỏe và có công việc ổn định, anh thấy vui và viết lá thư này. Lá thứ thứ 2 và 3 gửi đến khiến tôi bắt đầu tin đó là câu chuyện thật. Sau một năm, anh viết thư kể là mình đã không bỏ nhà ra đi nữa, bắt đầu uống thuốc, dần bình phục, bắt đầu đi làm lại và cũng mua được một số vật dụng cho gia đình. Lúc đầu mình sợ, sau thì thấy thương và trân trọng.
Xin cảm ơn chị!
Theo TGĐA