Mỗi bước đi để ta thêm yêu Tổ quốc hơn
(Dân trí) - Mỗi con đường, mỗi đỉnh đèo đi qua thấy yêu tha thiết đất nước mình. Mỗi bước đi mới thấy thấm thía từng tấc đất của giang sơn, mới thấy tự hào về cha ông những ngày xa xưa ấy…
Mỗi con đường là mỗi sự trải nghiệm, mỗi con đường là mỗi thử thách lòng can đảm, kiên cường, sự khéo léo. Đôi lúc thót tim, đôi lúc giật mình…
Nhưng hơn tất cả, qua mỗi con đường, mỗi đỉnh đèo thấy yêu tha thiết đất nước mình. Để rồi chưa kịp ngỡ ngàng trước Ô Quy Hồ, đã thần phục Khau Phạ hay nghiêng mình phủ phục trước Mã Pí Lèng…và rồi ngỡ ra rằng đất nước mình đẹp thật.
Yêu tha thiết ánh mắt trong mà sâu vời vợi của cô bé gánh can nước hai chục lít trên đường Mèo Vạc. Yêu tha thiết cậu bé đan chiếc lồng chim nhỏ xíu trên đường đi tới những bản làng xa nơi núi rừng Tây Bắc. Và yêu tha thiết những cô bé gùi những bó củi to hơn mình gấp đôi, ba lần…
Biển Sa Vĩ nơi địa đầu Tổ quốc, muối mặn, gió và sóng biển như quyện với muôn lời thì thầm từ ngàn xưa vọng về. Cái doi cát dài thoai thoải tựa một bức tranh thủy mặc trên đất thiêng Trà Cổ - nơi đặt nét bút đầu tiên vẽ nên non sông gấm vóc cứ in đậm trong mỗi ai khi đặt chân tới đây. Biển ta dài và đẹp quá, như muốn ôm người dân Việt vào lòng…
Nhớ những vùng đất mỗi lần đặt chân đến, này là đất trung du rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt, kia là mũi cà mau địa đầu tổ quốc và mỗi lần đứng trước nơi biên cương của tổ quốc lại có một cảm giác dần giật chạy dọc sống lưng. Chỉ cách nhau một con sông, dòng suối, chỉ cách nhau một đỉnh đèo, sườn núi đã khác nhau phong thổ, tiếng nói, đã là người mình và người lạ… Thế mới thấy thấm thía từng tấc đất của giang sơn, mới thấy tự hào về cha ông những ngày xa xưa ấy.
Nhớ lắm những buổi chào cờ đầu tuần của những cậu bé trên đảo Cô Tô. Những lời hát từ trái tim được vang lên mỗi sáng thứ hai đầu tuần, khi những ánh mắt tự hào của những đứa trẻ Việt Nam hướng lên lá cờ đỏ sao vàng được vẽ bằng lịch sử ngàn năm kiên cường và anh dũng, Những điều bình dị mà thiêng liêng ấy bắt nguồn từ cái chân lý đơn giản: con người có tổ có tông, có Quê hương bản quán, có tình yêu Tổ quốc.
Yêu Tổ quốc từ những đôi mắt trẻ thơ, từ đôi bàn tay em lấm lem, đôi bàn chân nhỏ chẳng còn biết đau trong những ngày vượt đường xa đến trường. Đôi bàn tay em, có lẽ biết cầm liềm, cầm cuốc trước khi biết cầm bút. Đôi bàn tay chai sạm và rám nắng.
Yêu Tổ quốc từ những giọt mồ hôi tảo tần. Mồ hôi rơi trên những cánh đồng cho lúa thêm hạt. Mồ hôi rơi trên những công trường cho những ngôi nhà thành hình, thành khối. Mồ hôi rơi trên những con đường nơi rẻo cao Tổ quốc của những thầy cô trong mùa nắng để nuôi ước mơ cho các em thơ.
Thân thương những kiếp người nhưng lẩn khuất đâu đó là tình người với người, là tình anh em, nghĩa đồng bào.
Chúng ta là con dân của đất Việt, ông cha ta từ ngàn năm trước đã lên rừng, đã xuống biển để khai phá, dựng xây non nước này. Và, biển-đảo ấy là một phần gia tài nghèo khó mà ông cha ta tự ngàn xưa đã không tiếc máu xương, công sức để giữ gìn, để truyền đời lại cho cháu con hôm nay. Và trong mỗi chúng ta hôm nay hãy lắng nghe “Tổ quốc gọi tên mình”.
Minh Phan