Cảnh sinh hoạt "khó tin" của 3 thế hệ trong căn phòng 16m2
Đã nhiều năm nay, gần 400 nhân khẩu của 41 hộ gia đình trong khu tập thể H36 “chờ sập” mòn mỏi sống trong cảnh tắm nhờ, dùng nhà vệ sinh công cộng, cơi nới hành lang thành bếp ăn.
Hạnh phúc chật chội từ bữa cơm gia đình
Đại gia đình cô Nguyễn Lý (khu tập thể H36, tổ 30, cụm 7, phường Xuân La, Tây Hồ) gồm 3 thế hệ sống và sinh hoạt trong “căn hộ” 16m2 chật chội đã nhiều năm.
Cô Lý (50 tuổi) tâm sự, nhà có 2 vợ chồng, 2 con (1 trai, 1 gái), tính cả con dâu, con rể, và 2 cháu nội, tất cả 8 người. “Từ ngày có con rể, cô phải tách khẩu, cho hai con ở riêng một phòng, vợ chồng cô một phòng. Phía cuối tầng là nhà thông gia luôn cháu ạ”.
Phần bếp đã cơi nới cùng hành lang chật chội đã trở thành không gian sinh hoạt đầm ấm của cả gia đình.
Chuyện bi hài ở khu tập thể chờ sập
“Nhiều khi muốn đi vệ sinh phải chạy một vòng quanh khu tập thể”, bác Phạm Thị Pha (57 tuổi, sống trong khu tập thể H36) tếu táo.
Chị Hạnh cho biết: “Có thể rửa rau, đun nấu ngoài hành lang nhưng có người đi qua đi lại là phải đứng lên, khá bất tiện, lại không được nhỏ một giọt nước nào xuống bên dưới, không người ta lại chạy lên kêu. Nhiều nhà đã cơi nới được phần bếp, tuy nhiên, lại khá tối, hai con học bài ban ngày vẫn phải bật điện”.
Ám ảnh trong kí ức của chị Hạnh về khu tập thể H36 còn là chuỗi ngày xách nước tắm nhờ. Chị nhớ về 5 năm về trước, khi nhà chị chưa ngăn nhà tắm. Cả gia đình phải xuống nhờ nhà tắm của người hàng xóm tầng dưới, rồi đóng tiền nước hàng tháng cho họ.
“Có hôm đi làm về muộn, nhà hàng xóm tầng 1 đi ngủ rồi, tôi vẫn phải gõ cửa xin tắm nhờ. Mặc dù đã đóng tiền nhưng đó là điều vô cùng bất tiện. Bởi vậy, tôi và gia đình sống chết thế nào cũng phải tắm sớm, tắm trước gia đình họ để mình vừa được việc, lại vừa được lòng”.
5 năm sau, nhà chị ngăn được nhà tắm, còn chuyện tế nhị kia thì vẫn phải chạy bộ quanh khu tập thể để đến “nhà công cộng”. “Gọi là nhà tắm cho oai, chứ thực tình cửa giả chẳng có, chỉ có mỗi tấm vải ngăn cho khỏi thông thống. Thấy tấm vải khép kín lại thì biết ở trong đó có người thôi”, chị Hạnh thở dài.
Chị kể trong ngao ngán: “May nhờ có hệ thống ống nước chằng chịt kia, người ta kêu thì cứ kêu chứ nó đỡ sức người. Ngày trước, khi không có cái ống nước, tôi bụng chửa vượt mặt, vẫn phải xách từng xô nước lên để tắm, giặt rồi lại mang nước bẩn xuống đổ. Giờ vẫn phải đóng tiền nước cho nhà người ta, nhưng mình đỡ mất công”.
Theo Đỗ Dung
Vietnamnet