Bạn đọc viết:
Thì vưỡn!
(Dân trí) - Cuối tuần, Luồn và Cúi lại ngồi cà phê sáng đến mọc rễ ở quán làng. Vẫn là chuyện trên trời dưới đất, nói cả ngày không chán.
- Thế thì tài! Tài thiệt ! Phục Cần Thơ sát đất. - Cúi phụ họa thêm, mắt vẫn không rời tờ báo đang cầm trên tay. Bỗng hắn thảng thốt:
- Ơ ! Vừa mới sập bờ kè nghìn tỉ này!
- Cần Thơ chứ đâu. Ấy là do đống đá dăm mấy chục tấn làm sập ! Ông phó GĐ Ban quản lí đầu tư xây dựng thành phố nói thế.
- Hừ ! Xạo quá. Đống đá làm sao mà gây sập được. Lại giống chuyện anh xe ben quệt đổ đập Đăk Mek ngày nào rồi.
- Thế thì buồn cho Cần Thơ quá ! Không có tham nhũng thì sao lại sập bờ kè nhỉ ?
- Chuyện ! Ai mà biết được.
- Ừ ! May ra nhờ Ban Nội chính lấy kính chiếu yêu mà.... A, đây rồi ! Họ vừa lập Ban Nội chính nè ! - Cúi nói như reo.
- Nhưng mà phải đợi đến 5 năm nữa - Luồn buồn bã.
- Ừ nhỉ, phải đến khi đó mới tổng kết được. Lâu quá ta ! Mà chắc gì đã phát hiện ra. Lại trong sạch, vững mạnh cả thôi !
- Thì vưỡn !
Luồn nhấp môi li cà phê, rít một hơi thuốc, phả khói bay lãng đãng, đoạn ngâm nga:
“Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về” (*)
Khắp nơi tham nhũng ê chề
Cần Thơ vẫn cứ một bề trắng trong !
Cúi trố mắt nhìn bạn:
- Ủa ! Thơ phú ở đâu ra vậy cha nội ? Của cậu hả ?
Mắt Luồn ánh lên vẻ tự đắc:
- Thì vưỡn !
(*) Ca dao
Nguyễn Duy Xuân