Bạn đọc viết:
Olympics: Nỗi buồn đằng sau những con số
(Dân trí) - Hầu hết các nước trong khu vực có nền thể thao bị coi là “dưới cơ” Việt Nam đều đã có huy chương vàng Olympics như Indonesia, Philippines, Singapore.... Và trên hết, mỗi lần tham dự ngày hội thể thao thế giới này, họ đều có một môn thể thao chắc chắn có huy chương...
Cách đây vài ngày (29/7), lực sĩ Trần Lê Quốc Toàn - niềm hi vọng huy chương lớn nhất của thể thao Việt Nam tại Olympics 2012, đã chính thức hoàn tất nội dung thi đấu của mình với vị trí thứ tư chung cuộc. Với tổng cử 286kg, anh đã đạt được thành tích cao nhất mà anh có được trong sự nghiệp của mình. Song đằng sau con số này, vẫn còn đó những nỗi buồn…
Cứ thế, hết kỳ Seagames này đến kỳ Seagames khác, chúng ta cứ nằm trong top 3 toàn đoàn với hàng trăm chiếc huy chương. Có lẽ chúng ta nghĩ mình đã là một cường quốc thể thao của Đông Nam Á, nhưng đằng sau những thành tích đó có phải là niềm vui hay không?
Đơn cử là trường hợp của Tiến Minh. Dẫu anh là một vận động viên cầu lông nằm trong top 10 thế giới, nhưng có lẽ việc đạt được huy chương ở Olympics còn quá sức đối với anh khi chưa đủ bản lĩnh để giành chiến thắng trước những Lee Chong Wei, Lin Dan, Peter Hoeg Gade… Như vậy thì nền thể thao của nước ta có thực sự mạnh hay không? Và người hâm mộ thể thao nước nhà có thực sự có được nụ cười với những tấm huy chương Seagames hay không?
Dẫu biết rằng đằng sau bất kỳ thành tích nào cũng là giọt mồ hôi, công sức của biết bao người. Nhưng có lẽ chúng ta cũng đừng nên quá ảo tưởng rằng những thành tích đó là minh chứng cho một nền thể thao thực sự mạnh. Thể thao nước nhà chưa mạnh đâu. Và tôi tin rằng nếu thực sự có Tâm, ắt hẳn những người làm thể thao sẽ hiểu và tìm được hướng đi đúng đắn để… niềm vui của người hâm mộ vào ngày mai sẽ trọn vẹn hơn… Cũng là để ước mơ về một ngày nào đó quốc ca Việt Nam được vang lên tại lễ xướng huy chương Olympics sẽ trở thành hiện thực.
Và người hâm mộ chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi, hi vọng vào một ngày không xa…
Bill Nguyễn
email: eagle.9892@gmail.com