Tắm “ôm”
Bất chợt nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, một em gái khá trẻ mặc quần jean, áo thun lách vội vào rồi nói lí nhí: “Anh cho em tắm chung!”...
Lên non tắm nước “khoái”
Cách Hà Nội hơn 60 cây số về phía Tây - Tây Nam, thị trấn Thanh Thủy, tỉnh Phú Thọ đang là điểm đến của nhiều du khách nhờ loại hình tắm nước khoáng.
Nghe nói vào năm 2000, khi khoan giếng để lấy nước sinh hoạt, tình cờ một người dân xã La Phù, huyện Thanh Thủy, tỉnh Phú Thọ đã phát hiện mỏ nước khoáng. Mỏ được phân bổ trên diện tích hơn 1km2, với nhiệt độ trung bình khoảng từ 37 độ C đến 43 độ C. Trong nước có nhiều hàm chất vi lượng, như natri, canxi, magiê… thích hợp cho việc tắm ngâm, phục hồi sức khỏe và chữa bệnh.
Những thông tin hấp dẫn đó đã kéo chúng tôi lên đường. Rời Hà Nội qua Việt Trì, xe chúng tôi men theo đường đê sông Đà. Sau vài hồi quanh co, chúng tôi đã vào đến địa phận xã La Phù. Đập ngay vào mắt là hàng chục bảng hiệu “Tắm khoáng” tràn hai bên đường. Anh bạn đi cùng tôi tỏ ra sành sỏi: “Chút xíu nữa lên phòng, sẽ có một em gái vào, xinh thì bác cho tắm chung, không thì bác cứ từ chối, đừng có ngại. Nhưng mà nhớ nếu có “vui” quá thì chỉ cho em gái 10 nghìn hay hai chục thôi. Đừng “phá giá”, xuống lầu ta mới thanh toán!”.
Xe chúng tôi rẽ nhanh vào một nhà hàng ăn uống kiêm luôn dịch vụ tắm khoáng Khoa – Niệm. Anh bạn tôi níu đầu chủ quán: "Có anh bạn Sài Gòn ra chơi. Đưa em nào mới mới vào “phục vụ”. Nhớ dân miền ngược nhá".
Chúng tôi được đưa lên lầu. Đó là dãy phòng tắm trông na ná như nhà vệ sinh ở các bến xe. Cửa đóng hờ hững bằng gỗ có khóa trong, tường xây cao khoảng 2 thước trống toang hoác. Khác với các phòng tắm ở dưới đất có bồn nằm đàng hoàng bằng men, các bồn tắm trên lầu được xây bằng gạch men và dài hơn 2 thước.
Mỗi đầu bồn là gờ cao. Thò tay mở van, nước nóng tuôn xối xả vào bồn, khói bay nghi ngút. Phía đầu vòi là kệ đựng xà bông. Phía dưới 2 bịch dầu gội đầu, dầu tắm là… bao cao su. Đang cởi quần áo, bất chợt nghe tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, một em gái khá trẻ mặc quần jean, áo thun lách vội vào rồi nói lí nhí: “Anh cho em tắm chung!”. Tôi chưa kịp “phản ứng” em đã xong phần quần áo rồi mời tôi vào bồn.
Theo lời cô gái, em là dân chính gốc Phú Thọ, nhà ở gần đây, khi nào có khách thì chị Khoa gọi. Ngày nào đông thì “tắm” cho 3 khách, bữa vắng thì hát karaoke suốt ngày.
Qua cầu tắm “tiên”
Về Sài Gòn, tôi kể cho các bạn tôi nghe chuyện tắm khoáng. Anh bạn cười cười: "Chú mày được “tắm” nước khoáng, còn anh chỉ có nước nóng. Nếu muốn “thực tế” thì theo anh. Chỉ cần qua cầu là tới!”. Xuống dốc cầu Bình Triệu khoảng hơn 100m phía tay phải là doanh nghiệp TNHH xông hơi, xoa bóp Phụng Thủy.
Anh bạn dặn nhỏ: “Ở đây chỉ có 3 phòng VIP thôi. Trong đó có đầy đủ. Sẽ có người vào tắm cho mày”. Chúng tôi được dắt thẳng vào dãy phòng trong cùng dưới đất. Đúng là phòng dành cho VIP. Ngoài chiếc giường mát-xa “truyền thống” là phòng xông hơi khô bằng kính trong suốt và 1 bồn tắm với hệ thống thủy lực mát-xa dưới nước.
Khác với điểm tắm nước khoáng ở Phú Thọ, tôi xông muốn hết mồ hôi vẫn chưa thấy ai gõ cửa. Nhẹ nhàng như tên trộm, tôi vừa trong phòng xông hơi bước ra thì một em gái bước vào. Khỏi phép tắc, không cần xin xỏ, em gái cười cười giật chiếc khăn lau vội người tôi rồi ấn vào tay tôi chai nước. Đèn lù mù, đã vậy khói tràn ngập phòng, tôi không nhìn rõ em đẹp hay xấu, chỉ nghe giọng nói thỏ thẻ...
Không ai có thể phủ nhận lợi ích của việc mát-xa, tắm bùn, tắm nước khoáng. Thế nhưng, những kiểu tắm như tôi vừa kể thì chỉ khiến khách mệt thêm. Tôi có mấy người bạn cứ xỉn xỉn đi xông hơi về là bị cảm. Nhưng việc quản lý các dịch vụ mại dâm trá hình này dường như còn quá lỏng lẻo.
Theo Đoàn Hiệp
Sài Gòn Giải Phóng