Người phụ nữ duy nhất trong hầm sập kể về giây phút sinh tử
(Dân trí) - “Nước trong hầm cứ càng ngày càng dâng lên, mọi người không ai nói lời nào, chỉ im lặng, xích lại gần nhau hơn… Lúc đó tôi nghĩ tới con nhiều hơn”, chị Đặng Thị Hồng Ngọc, nạn nhân nữ duy nhất vụ mắc kẹt tại hầm thuỷ điện Đa Dâng- Đa Chomo kể.
Đến sáng 22/12, sức khỏe của chị Đặng Thị Hồng Ngọc, nạn nhân nữ duy nhất vụ mắc kẹt tại hầm thuỷ điện Đa Dâng- Đa Chomo đã hồi phục, chị ăn uống được và tinh thần vui vẻ khi trò chuyện với mọi người.
Trong trạng thái tâm lý đã khá ổn định, chị Ngọc bình tĩnh kể lại giây phút kinh hoàng nhất. Ngay khi hầm bị sập xuống, chị vô cùng sợ hãi nhưng không ngừng hy vọng mình sẽ được sống…, chị khóc không ra nước mắt khi nghĩ về đứa con trai 5 tuổi đang đợi mẹ ở nhà.
““Mẹ về với con đi, con cần mẹ thôi…”, câu nói của đứa con thơ của chị cứ văng vẳng bên tai khiến chị càng thêm hy vọng vào sự sống, chị đã hứa với con là “tết mẹ sẽ về, sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho con…. Đứa trẻ đâu ý thức được rằng cuộc sống tha hương cầu thực để mang cuộc sống tốt hơn cho chúng và con trai cứ giận hờn vì mẹ không về, không nói chuyện với mẹ, nó nói bố đi làm rồi thì mẹ ở nhà với con, con cần mẹ thôi”, chị Ngọc rưng rưng.
Chị kể, ngày đầu tiên trong hầm chị vẫn thấy bình thường, bước sang những ngày thứ 2, thứ 3, chị và mọi người bắt đầu thấy hoang mang. “Lúc đó tôi nghĩ tới con nhiều hơn, nhớ con, nhớ chồng, bố mẹ già yếu ở quê nhà…”.
Những ngày trong hầm tối, chị Ngọc được coi là người khoẻ nhất vì chị không phải đi lấy thức ăn, mọi người nhường thức ăn cho chị trước , nhường quần áo cho chị, khi chị lạnh được ủ ấm.
Quá trình mắc kẹt trong hầm thuỷ điện là những ngày kinh hoàng nhất của đời chị. Mọi sinh hoạt trong hầm tối đều ở một chỗ, nước trong hầm cứ càng ngày càng dâng lên, mọi người không ai nói lời nào, chỉ im lặng, xích lại gần nhau hơn để ủ ấm cho nhau.
Khi hầm thuỷ điện mới sập xuống, mọi người có đào bới để tìm cách thoát thân, nhưng vô vọng và dừng lại. Lúc ấy, tất cả chỉ biết cầu nguyện. Khi nghe tiếng của lực lượng cứu hộ đang ra dấu bên ngoài, mọi người oà lên “được cứu rồi, sống rồi”. Mũi khoan đầu tiên truyền oxi vào, sau đó cháo, sữa, trà gừng được đưa vào. Mọi thứ đều được hứng đựng vào chiếc mũ bảo hộ lao động.
“Từng người lấy thức ăn từ chiếc mũ đó để dùng, không biết có vệ sinh không nữa nhưng lúc này chỉ biết là cần phải ăn để sinh tồn”, chị Ngọc cười khi nhắc lại chuyện đó.
Ngày thứ tư, tiếng ở ngoài tác động vào lớp đất đá càng mạnh và to hơn, ánh đèn pin từ phía lực lượng cứu hộ rọi vào trong hầm, ánh đèn chiếu sáng cả khu hầm tối. “Không lấy thức ăn nữa đâu, ra rồi, sống rồi” là câu nói chị Ngọc nghe được từ một người cùng mắc kẹt trong hầm.
Hầm đã được thông, bên trong, phía ngoài mọi người đều oà lên. Chị Ngọc là người thứ 3 được đưa ra khỏi hầm, lúc này chị vẫn khoẻ, nhưng sau đó ngất đi vì vui sướng quá, tỉnh lại chị thấy mình nằm trong bệnh viện rồi.
Sau khi tỉnh lại nghe mọi người kể, lúc ra khỏi hầm có rất nhiều người quan tâm tới các anh chị em bị mắc kẹt, rất nhiều người, nhiều đơn vị quan tâm đến tình hình sức khoẻ của chị và 11 nạn nhân còn lại chị Ngọc đã vô cùng xúc động.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là chị gọi điện về cho cậu con trai cưng ở nhà. “Bao giờ mẹ về với con, con nhớ mẹ lắm” - khi nghe những lời nói nũng nịu này của cậu con trai chị như thêm sức mạnh thấy mình khoẻ hơn rất nhiều. Trong sự xúc động chị Ngọc không quên gửi lời cảm ơn đến các lãnh đạo, ban ngành… đã quan tâm giúp đỡ cho các nạn nhân như chị.
Mời độc giả cùng xem những dấu mốc quan trọng trong hơn 80 giờ giải cứu các nạn nhân vụ sập hầm:
Đồ họa: Ngọc DiệpNgọc Hà