Chuyện lạ về “nàng Bạch Tuyết” và 7 chú lùn ở Nam Định:
Kỳ 2: Nỗi buồn của đại gia đình nhiều người lùn nhất Việt Nam
Đại gia đình người lùn này có một ý chí, nghị lực rất cao, luôn khát khao vươn lên để tự kiếm sống. Song bệnh tật và sự khốn khó cứ càng ngày càng siết chặt lấy cuộc đời họ.
Người dân vùng biển Nghĩa Hưng ai cũng khâm phục nghị lực của bố con ông Thiêm. Ngày còn trẻ, anh Tuyến thường theo bố ra biển câu cá và anh câu cá rất giỏi. Những người con, người cháu dù lùn tẹt, song cũng đều lang bạt mưu sinh bằng đủ thứ nghề. Hầu hết đều tham gia vào các đoàn xiếc, các câu lạc bộ văn nghệ tình thương, đi bày trò cho thiên hạ để kiếm sống.
Tuy nhiên, những công việc này thường không ổn định, bấp bênh. Cuộc sống nay nơi này, mai nơi khác khiến họ rất vất vả, dễ đổ bệnh. Mà người lùn thường lắm bệnh tật. Ở tuổi 47, anh Tuyến rất yếu vì mắc đủ thứ bệnh. Anh không đi biển được nữa, chỉ ở nhà phụ giúp vợ những việc lặt vặt. Mọi gian khổ đổ cả lên vai vợ.
Một mình anh An lang bạt kiếm sống, nên phải gửi con về nhờ anh Tuyến nuôi hộ. Hồi thằng bé vào lớp 1, vợ chồng anh Tuyến khổ sở vì cái giấy khai sinh. Bố họ Phạm, mẹ họ Đồng, nhưng con lại họ… Nguyễn! Hai người lấy nhau không đăng ký kết hôn, khi đi khai sinh cho con, lẽ ra lấy họ bố hoặc họ mẹ, thì chị ta lại viết họ Nguyễn vào giấy khai sinh. Không mang họ bố, cũng không mang họ mẹ, nên giờ không biết thằng cu Đoàn là con của ai. Hiện tại cháu Đoàn khỏe mạnh như thường, nhưng chưa qua tuổi dậy thì thì chưa chắc chắn lắm.
Thương nhất là hai cô em của anh Tuyến là chị Lơi và chị Mừng. Hai người phụ nữ này có khuôn mặt khá ưa nhìn, chỉ tội tay và chân thì ngắn cũn cỡn. Hai chị em chỉ cao chừng 1m.
Tuy sức vóc chẳng bằng người, song cần cù, chịu khó, khéo tay, nên chị Lơi được một xưởng may ở TP Nam Định nhận vào làm. Một người đàn ông hàng xóm đã có vợ con thương xót cho một đứa con. Hồi cháu Nam 4 tuổi, chị đã đưa cháu lên bệnh viện tỉnh xét nghiệm và được kết luận cháu sẽ phát triển bình thường.
Tuy nhiên, năm lên 7 tuổi, cháu Nam bị suy thận mãn tính. Đại gia đình người lùn có bao nhiêu tiền đều dồn hết cho cháu chữa trị. Thế nhưng, theo bác sĩ, nếu không thay thận cho cháu thì sớm muộn gì cháu cũng chết. Hoàn cảnh gia đình như thế thì lấy đâu ra tiền mà thay thận. Để kiếm sống nuôi đứa con bệnh tật, chị Lơi bế con vào TPHCM ở với anh An, hàng ngày đi bán vé số, bán tăm, có lúc đói khổ quá còn vác rá đi ăn mày.
Cậu bé Huy từ lúc sinh ra đã vạ vật theo mẹ đi biểu diễn khắp nơi, ngày ngồi trên xe ôtô, tối ngủ gầm cầu thang. Năm ngoái, sức khỏe chị Mừng kém quá nên buộc phải rời đoàn xiếc bế con về quê. Hiện tại, chị ở với mẹ đẻ, nhưng cuộc sống trông cả vào vợ chồng anh Tuyến. Chị Lê phải cấy cả mấy sào lúa để đại gia đình có miếng ăn.
Hiện tại, cuộc sống của đại gia đình người lùn này trông cả vào chị Lê, vợ anh Tuyến. Tuy nhiên, chị Lê cũng mắc đủ thứ bệnh. Nặng nhất là u bàng quan và sa dạ con. Chị đã mổ hai lần, song sức khỏe vẫn chưa ổn định. Nguồn thu chủ yếu của gia đình dựa vào hai cậu con lùn của chị đang hành nghề xiếc ở trong Nam. Mỗi tháng, hai cậu gửi về cho anh chị vài trăm ngàn, có tháng chẳng có đồng nào.
Nhắc đến anh An, anh Tuyến rơi nước mắt. Mấy năm trước, trong một lần biểu diễn, anh An bị tai nạn nghiêm trọng. Trong tiết mục biểu diễn phun lửa, thay vì đưa chai dầu, người phục vụ lại đưa chai xăng. Khi ngậm xăng phun vào lửa, lửa đã bén cháy đen khuôn mặt. Tuy được cứu sống, nhưng anh An mang tật cả đời.
Rời mảnh đất ven biển đầy nắng và gió, tôi mang một tâm trạng nặng nề. Đại gia đình người lùn này có một ý chí, nghị lực rất cao. Họ tự vươn lên để kiếm sống. Tuy nhiên, tôi có cảm giác, bệnh tật và sự khốn khó cứ mỗi ngày thêm siết họ lại.