Đi tìm sự thật về “dị nhân gần 40 năm không ngủ”
Bán tín bán nghi khi nghe thông tin một người đàn ông tại xã Đông Giang, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình gần 40 năm không ngủ mà vẫn khỏe mạnh, chúng tôi liền về địa phương để xác minh hư thực chuyện này.
“Cứ nhắm mắt là tôi lại như người mất hồn”
Nhân vật mà chúng tôi tiếp xúc tên là Nguyễn Phú Ngà, năm nay đã 63 tuổi. Ông Ngà có gương mặt góc cạnh, giọng nói âm vang, khỏe khoắn. Đặc biệt, ông nói luôn miệng, tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Khi nghe chúng tôi hỏi về thông tin ông không ngủ hàng mấy chục năm nay, ông Ngà khẳng định sự thực đúng là như vậy, rằng ông chỉ thức, bị mất ngủ triền miên, có nằm giường thì cũng chỉ nằm không, nằm “tượng trưng”, còn cứ “lỡ” chợp mắt một chút là y như rằng “như người mất hồn”, sáng hôm sau không làm được việc gì nữa.
“Hàng chục năm nay tôi không biết đến cảm giác buồn ngủ. Hiện giờ tôi đang đi làm bảo vệ, ban đêm cũng không ngủ được, toàn đi… sửa xe cho những người trong công ty”, ông Ngà nói.
Ông Ngà tiếp chuyện với phóng viên.
Ông Ngà kể lại nguồn cơn mà theo ông đã dẫn đến việc ông mất ngủ tới mức kỷ lục như vậy: “Hồi tôi mới 15 -16 tuổi, ở làng tôi có chuyện nhiều người phá miếu ở đằng sau nhà tôi đều bị gặp tai ương. Lúc ấy tôi không tin nên ra miếu cấu hoa mẫu đơn về làm chong chóng chơi.
Vậy là tối hôm đó, khi ngủ, nhắm mắt vào là tôi thấy có 2 người cầm 2 chiếc dao găm đấu với tôi. Tôi cũng cầm chiếc dao găm. Hai bên đâm nhau lênh láng máu nhưng… bất phân thắng bại. Tôi hoảng lắm, muốn kêu nhưng không thể phát âm được, chỉ ú ớ trong miệng”.
Chúng tôi nửa thực nửa ngờ nghe ông kể tiếp: “Trong vòng 3 năm sau sự kiện đó, mỗi tháng tôi chỉ được phép ngủ 3 ngày 3 đêm (trong các ngày 14,15,16 Âm lịch) rồi mới dậy, sau đó không ngủ được phút nào nữa. Nếu chợp mắt là lại như người mất hồn, căng thẳng như người rối loạn tiền đình, nên không dám ngủ nữa”.
Ông Ngà cho biết thêm, trong 3 năm đó, về việc ăn của ông lại rất bất thường khi ông có thể ăn bằng nhiều người. Ông Ngà kể lại có lần đắp đường đất cho nhà ông Nghiêm ở thôn Đồng An bây giờ. Sau khi cùng ăn với mọi người, mọi người đã no, đứng dậy rồi thì vẫn còn ông ăn cơm.
Người ta đố ông ăn hết 3 bát nữa. Ông đánh hết veo. Rồi lại 3 bát nữa. Cũng hết. Không chỉ thế, ông còn ăn hết cơm dồn từ mâm khác vào, ăn thêm một nồi mười cơm nữa. “Sau vụ đó thì tôi lại nhịn hẳn 1 tuần lễ, bởi không thấy đói, cứ đưa cơm vào là buồn nôn, không ăn được”, ông Ngà nói.
Cũng theo ông Ngà, trong thời điểm 3 năm đó, việc uống rượu của ông cũng…vô địch. Ông cho hay, có lần ông đi mua bèo hoa dâu tại thôn Na Vân (huyện Quỳnh Phụ) nay thuộc xã Quỳnh Hồng, chủ nhà tên là ông Thọ có mở tiệc đãi. “Ông Thọ nói với mọi người rằng không ai địch nổi về tửu với ông. Lúc đấy mâm của tôi thiếu một chén, thế là tôi thấy luôn một bát Trung Quốc, rót rượu rồi uống với tất cả các mâm.
Khi mọi người đứng dậy rồi, tôi vẫn ngồi, ăn hết tiếp 3 mâm cỗ còn nguyên vẹn, chỉ bỏ lại dưa, nước mắm; cơm thì ăn hết 3 chậu thau cơm; uống liền… 21 lít rượu” - ông Ngà kể. “Tuy uống nhiều rượu vậy, nhưng tôi không say, không đỏ mặt, cũng không phải đi vệ sinh, chỉ hơi ngà ngà chút, nhưng vẫn tỉnh táo”, ông Ngà nói.
Ông Ngà bảo, hết 3 năm trên, từ đó đến giờ ông mất ngủ triền miên, không bao giờ còn biết đến cảm giác buồn ngủ nữa. Còn ăn thì ngày chỉ được 2 - 3 lưng cơm. Tuy không ngủ được, ăn ít, nhưng ông Ngà bảo, ông làm việc rất khỏe, làm bằng 5-7 thanh niên. “Còn bây giờ, khi đã có tuổi, nhiều khi 2 - 3 ngày tôi ăn một bữa cũng được, không thấy đói. Có khi ngửi thấy mùi cơm đã…sợ” - ông Ngà nói.
Có hay không “dị nhân” không ngủ?
Bà Phạm Thị Chừng - vợ ông Ngà - cho hay chồng mình bị mất ngủ đã lâu rồi; khi bà đi ngủ thì ông độc bật đèn, viết lách, mở đài nghe, nhiều khi rất bực vì cũng làm bà khó ngủ theo. Bà nói: “Trước đây, khi tôi ngủ thì ông ấy vẫn làm những việc như phơi cỏ, gánh phân, gánh lúa. Hồi đấy người ta hay thức khuya, dậy sớm nên tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là ông ấy chăm làm thôi.
Ông ấy làm khỏe lắm. Cứ việc nặng nhọc là người trong làng lại thuê gọi ông, rồi cho ông ăn cơm trả công. Hồi mới ở bộ đội về, ông ấy làm ở bên thủy lợi, hay phải đi vác đất. Ông ấy có thể vác khối lượng đất bằng mấy người làm”. Còn bây giờ, bà Chừng nói thêm, ban đêm ông độc bật đèn viết lách, rồi mở đài nghe khiến bà Chừng cũng bị ảnh hưởng.
Nói về khả năng ăn khỏe của ông Ngà, bà Chừng nói rằng thời thanh niên, ông Ngà có thể ăn hết nồi cơm to nấu 5, 6 bò gạo, “thức ăn quanh quéo cũng được”. Bà cũng nói nếu ông ăn một bữa no thì có thể nhịn được 3 ngày sau.
“Chắc là các ngài hành chứ có mà nhịn như thế được”, bà Chừng bảo. Tuy nhiên, bà Chừng không tin chồng mình có thể uống được 21 lít rượu, bởi nếu uống như thế “có mà nổ dạ dày”. Bà chỉ thừa nhận thuở thanh niên, ông uống 1 lít rượu không thấy say, không đỏ mặt.
Tiếp tục câu chuyện, bà Chừng nói chồng mình giỏi nhịn ăn, cho thế nào thì ăn như vậy, không hề phàn nàn gì. Hỏi bà, nếu chồng bị mất ngủ như vậy sao không đi khám? bà Chừng nói, giọng buồn rầu: Nói thật với chú, nhà nghèo làm gì có tiền đi khám. Người dân quê chúng tôi bao giờ ốm gần chết mới đi viện thôi, chứ thường thì mải làm lụng để mưu sinh.
“Về già, ông ấy hay kêu đau đầu, phải uống thuốc suốt. Ông ấy có cái u ở tai đến 7, 8 năm nay, định mổ nhưng không có tiền nên kệ, chỉ đi lấy thuốc nam để uống. Tuy vậy, ông ấy vẫn rong ruổi xe máy đi mọi nơi. Tôi đang bị ung thư, toàn ông ấy chở tôi đi để khám bệnh, truyền hóa chất thôi”.
Ông Ngà thì cho hay, từ năm 2006 đến nay, ông nằm viện suốt, có năm nằm 10-11 tháng. Ông bị cao vòm họng, nghi bị u não. Vừa rồi ở Bạch Mai, các bác sĩ xác định ông bị to tim, chèn phổi. Có một điều nghe rất ly kỳ nữa là ông Ngà bảo, vào năm ngoái, bỗng dưng ông ngủ được 15 phút/ngày trong vòng 1 tháng, rồi sau đó lại mất ngủ; còn năm nay, khi ông đeo một chiếc bùa vào người thì cũng ngủ được 15 phút/ngày trong 2 - 3 tuần, rồi sau đó cũng lại… mất ngủ.
Nhiều người dân trong xã Đông Giang cho biết, họ chỉ biết thông tin ông Ngà không ngủ hàng chục năm qua là từ lời đồn thổi, chứ từ trước đến nay, họ không hề chứng kiến. Trong trí nhớ của nhiều người dân tầm tuổi ông Ngà, trước kia, ông Ngà là một người ăn khỏe, làm khỏe hơn so với nhiều người. Nhiều người không tin ông Ngà không ngủ hàng chục năm, có thể ăn cả mấy mâm cơm, uống 21 lít rượu như vậy.
Khi mang câu chuyện này trao đổi với lãnh đạo xã Đông Giang, ông chủ tịch và phó chủ tịch xã đều khẳng định không đúng, không có chuyện ông Ngà không ngủ hàng chục năm nay mà vẫn khỏe mạnh; cũng như không có chuyện ông Ngà có khả năng ăn khỏe kinh hồn, ăn bằng 20 người cũng như uống 21 lít rượu mà không say. Cũng như một số người dân trong xã mà chúng tôi gặp, lãnh đạo xã chỉ công nhận một điều là: Ngày xưa, khi còn trẻ, ông Ngà là người ăn khỏe, có thể một mình ăn hết 1kg gạo, và có sức khỏe hơn người.
Một vị lãnh đạo xã nói: “Cách đây khoảng 4 hôm, ông Ngà lên UBND xã lấy giấy tờ, tôi nói với ông ấy là ông nói luyên thuyên, không đúng với nhà báo. Mấy chục năm không ngủ thì làm sao mà sống được? Dạ dày bao nhiêu mà ăn bằng 20 người?”.
Thậm chí một lãnh đạo xã còn cho rằng “đó là bệnh hoang tưởng”, và “ông ấy nói phứa đi, chứ mất ngủ một đêm đã rã người ra rồi. Ông ấy đi xe máy, trong xe máy có mang võng đi, có cây nào bên đường là mắc võng, chứng tỏ là không mất ngủ”.
Vị chủ tịch xã cho biết, dân trong xã đang phản ứng (sau khi có những thông tin trên loang rộng đi) vì không đúng sự thật. “Trước đây ông Ngà đã từng xưng là cậu, nhưng không ai tin” - một cán bộ khác của xã cho hay.
Chúng tôi xin nhường lại ý kiến của mình cho bạn đọc.
Theo Thục Quyên
Lao động