Yêu một người không yêu mình
(Dân trí) - Cô lúi húi trở dậy, trong cái đầu chưa tỉnh táo vẫn là ý nghĩ chào ngày mới như mọi ngày: “Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tại sao tôi lại bỏ cha, bỏ mẹ về đây sống trong ngôi nhà này, với những con người này cơ chứ?”...
1. Hạo Nhiên xoay một vòng trước gương rồi vuốt lại phần eo váy cho thật phẳng, tay đưa lên quầng mắt dặm kỹ lớp kem che khuyết điểm để làm mờ bớt vùng thâm. Đêm qua cô gần như thức trắng vì Hải Đông lại không về.
Anh là mối tình đầu của cô, nói đúng hơn là người đầu tiên khiến con tim cô rung động. Hạo Nhiên đẹp, một nét đẹp mảnh mai và quý phái của tiểu thư lá ngọc cành vàng. Quanh cô không thiếu gì đàn ông theo đuổi, họ đều là những người thành đạt hoặc cậu ấm của những gia đình có điều kiện, có mối quen biết qua ông việc với cha cô.
Họ tới nhà chờ đợi được gặp cô, đưa đón cô đi ăn, đi chơi và tranh thủ giương oai, khoe mẽ, khoe sự giàu có chịu chơi, chịu nuông chiều của mình, nhưng những điều đó ở họ lại khiến cô phát chán. Hạo Nhiên luôn cảm thấy giữa mình và những con người đó tồn tại một khoảng cách quá lớn của sự xã giao buồn tẻ, kiểu cách kệch cỡm và mệt mỏi. Họ đối với cô cứ như với một con búp bê được đúc bằng vàng. Ai cũng vội vàng bày tỏ yêu cô thật nhiều trong khi điều họ để tâm nhất chỉ là việc làm sao nhanh chóng kết thân với cha cô và mang về những hợp đồng béo bở.
Hải Đông không giống ai trong số họ. Anh chỉ là một đồng nghiệp bình thường, không dành một sự quan tâm đặc biệt nào khác cho cô, anh còn chẳng buồn biết về gia thế của cô. Đối với Hải Đông, cô là một người bạn đồng trang lứa trong công ty nên cách ứng xử có phần thoải mái và gần gũi hơn so với những đồng nghiệp lớn tuổi. Cô có thể thoải mái “nhờ” anh tiện đường mua cho đồ ăn sáng, có thể ngồi nhờ xe anh đi ăn trưa cùng mọi người, sau giờ làm nhờ anh ở lại sửa giúp điều khoản hợp đồng, anh luôn nhận lời vui vẻ. Hải Đông dịu dàng với cô như vậy, tử tế với cô như vậy, nhưng anh lại có người yêu mất rồi.
Ngày Hạo Nhiên quyết định đánh nước cờ quan trọng để gạt cô gái đáng thương kia ra khỏi đường đi của mình, để nhất định có được Hải Đông, cô đã không ngờ lại là ngày biến cuộc sống của cô trở nên u buồn, tăm tối nhất. Một chút chiêu trò lừa gạt của phụ nữ, cô buộc Hải Đông phải có trách nhiệm với mình sau lần vượt rào vì say ở buổi ăn mừng chốt hợp đồng công ty. Cô thông báo có thai, tìm gặp bạn gái của Hải Đông… Cô gái thánh thiện và ngây thơ ấy đã tự từ bỏ tất cả, để lại cho cô một Hải Đông chỉ còn phần xác chứ không có tâm hồn. Anh đã chịu trách nhiệm với cô bằng một đám cưới nhưng không bao giờ trao cho cô một người chồng. Hải Đông đi tối ngày, vùi đầu và công việc, và có thể cả những mối quan hệ khác nữa ngoài kia. Anh thường xuyên tránh mặt cô, mỗi khi phải đối diện, ánh mắt anh vô cảm. Đêm qua, Hải Đông lại không về. Cô không biết mình có thể kiên nhẫn đợi chờ thêm bao lâu được nữa.
….
2. Tiếng bát đũa loảng xoảng phá tan bầu không khí yên tĩnh của một ngày mới. Còn chưa đến 6 giờ, mẹ chồng Hạ Linh đã lại hậm hực đánh thức con dâu từ trong bếp. Cô lúi húi trở dậy, trong cái đầu chưa tỉnh táo vẫn là ý nghĩ chào ngày mới như mọi ngày: “Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tại sao tôi lại bỏ cha, bỏ mẹ về đây sống trong ngôi nhà này, với những con người này cơ chứ?”.
Rồi cô chợt nhớ ra là mình có một người chồng, cũng vì yêu, vì thương mà cô theo anh ta về đây. Nhưng hôn nhân đã giết chết tình yêu, hoặc cũng có thể tình yêu đó chưa bao giờ tồn tại, chỉ là do cô ngộ nhận.
Bây giờ thì cô đang chết dí chỗ này trong vai một người vợ có chồng ngoại tình - công khai đàn đúm ngoại tình, cờ bạc, cá cược bóng bánh, bỏ bê vợ con. Ngày nào cô cũng chỉ có một câu hỏi tại sao, tại sao mình phải chịu mãi cảnh này. Rồi lại tự nhớ ra và trả lời là vì mình đã có 1 nách 2 đứa con, gần như mất hoàn toàn khả năng làm lại. Mà cắt đứt thế nào trong khi với các con cô, đây là gia đình nhà nội, là ruột rà máu mủ của chúng nó?
Ngẫm ra, chỉ có cô là người dưng ở đây. Hàng ngày đối mặt với mẹ chồng khó tính ưa xét nét hạnh sách con dâu, bố chồng thích chửi đổng, hơi tí là mát mẻ “bảo sao thằng chồng nó ngoại tình”, chị chồng hay thêm mắm thêm muối kể tội cô mỗi lúc ít ỏi chồng cô trở về nhà.
Anh ta cũng đã quá mệt, không muốn nghe và không quan tâm “tội” của cô nữa rồi. Cô có chồng như không, các con cô có bố mà sốt cao xình xịch cũng chỉ một mình mẹ đưa vào viện, một mình mẹ chầu trực đêm hôm chăm sóc. Nhiều người còn nghĩ cô là mẹ đơn thân.
Những lúc mệt mỏi, chán chường, thất vọng, cần người an ủi nhất, cô luôn tự hỏi anh ta ở đâu. Những yêu thương, thề hẹn xưa đâu rồi? Những yêu thương mà vì đó cô đánh liều tiến tới hôn nhân, dù biết rõ gia cảnh người ta, biết rõ bố mẹ, anh em người ta khó khăn tới mức nào. Tất cả đã chết sau những mâu thuẫn, bất đồng, ghen tuông, tranh cãi và chiến tranh. Cô không còn nhận ra người đàn ông mình từng yêu tha thiết, mơ ước viển vông cùng anh ta hạnh phúc đến già, sinh con cho anh ta, hy sinh mọi thứ vì anh ta.
Cuộc sống mà cô đang có khác xa với mộng tưởng. Không lẽ đây là cuộc sống sẽ gắn bó với cô đến già? Muốn dứt khoát bước ra, nhưng bản thân cô không có đủ dũng khí. Hai đứa con luôn là lý do để cô chần chờ. Nếu chỉ có một mình, cô sẽ mạo hiểm đánh cược đời mình, nhưng còn hai đứa nhỏ, cuộc đời của chúng không thể hỏng nếu vì lựa chọn sai lầm của cô.
Người ta nói, chiếc cúc áo ban đầu cài đã sai, cả hàng cúc cài sai nhưng đến cuối cùng bạn mới nhận ra. Có những việc ngay từ đầu đã sai nhưng đến cuối cùng mới bắt buộc phải thừa nhận, người ấy không còn yêu bạn nữa hoặc chưa hề yêu bạn. Có cố gắng cũng chỉ là tự rước cho mình một nỗi đau.
Vy Vy