Tự ti vì vợ hay so sánh
(Dân trí) - Các cô bạn của vợ tôi rất là siêu, họ lấy được những anh chàng vừa đẹp trai, vừa chiều vợ lại tài giỏi, kiếm được nhiều tiền. Đó là kết luận tôi rút ra được sau những lần vợ về nhà mỉa mai tôi.
“Ôi anh biết không, chồng cái Hằng/cái Hà/cái Mai bạn em…”, vợ tôi thường bắt đầu câu chuyện như vậy, và sau đấy là kể về việc chồng của bạn mình, họ tuyệt vời ra sao. Trong khi đó, tôi là viên chức nghèo, lương nhiều khi chả đủ tiêu, nên dẫu có dốc túi nộp hết tiền cho vợ đi nữa, thì vẫn là rất ít so với mong muốn của vợ.
Nên vợ chồng tôi không khá giả lắm, cái nhà đang ở hiện tại, cũng là do nội ngoại hai bên góp lại mua cho. Và tổng thu nhập của tôi và vợ chỉ đủ sống qua ngày. Tôi cũng cố gắng hết sức để yêu thương vợ, giúp đỡ vợ việc này việc kia, nhưng những việc tôi làm lại chẳng đáng là gì so với những chiếc váy đẹp, những món đồ trang sức long lanh hay những đôi giày lấp lánh mà vợ tôi khát khao.
Tôi thấy ánh mắt của vợ đầy ghen tị mỗi khi lướt facebook, xem ảnh khoe đồ của bạn bè. Tôi thì thấy cái việc suốt ngày vào facebook thật là vô bổ, và cái cảm xúc ghen tị của vợ thật là không đáng có. Tôi phân tích cho vợ rõ, thì cô ấy nói tôi chẳng bằng ai, hay nếu biết tiết kiệm thời gian như thế thì tôi sao không đi dùng nó vào việc kiếm tiền đi, hay trách móc việc tôi chưa bao giờ lên “phây” tỏ tình với vợ để cô ấy được dịp nở mày nở mặt chút.
Tôi có nói rằng, ngoài đời cô ấy không cảm nhận được tình cảm của tôi hay sao mà còn phải lên cái mạng ảo đấy. Thì cô ấy bực mình quát: “Anh đúng thật là khô khan, không bao giờ chịu hiểu cái gì cả?”. Chả nhẽ tình yêu của mình cứ phải cho toàn bộ thiên hạ biết hết hay sao chứ, phải viết lên “phây” thì họ mới biết là mình yêu nhau hay sao. Nếu thế, chắc là tôi không hiểu cô ấy thật.
Mấy cô bạn của vợ tôi, lại thường có thói quen tụ tập, hàn huyên. Tôi cũng chẳng ngăn làm gì. Nhưng hễ cứ hôm nào vợ tôi đi chơi về, là tôi cũng được phen bị cô ấy xỉa xói. Mặc dù cô ấy chỉ cố để kể là chồng mấy đứa bạn cô ấy tốt thế nào thôi, nhưng rõ ràng là ẩn chứa sự trách móc tôi trong đó. Thú thật là ban đầu khi nghe cô ấy nói, tôi cũng có chút tự kiểm điểm bản thân, và thấy mình chưa đủ tốt thật, và vợ mình cũng không bằng bạn bè được thật. Nhưng lâu dần, tôi đâm ra tự ti và chán ghét những cuộc nói chuyện với vợ.
Nên cứ khi nào cô ấy bắt đầu bài ca quen thuộc, là tôi lại cố gắng lờ đi và trốn ra ngoài.
Đôi lúc không hiểu, cô ấy còn trách tôi khinh thường vợ, không chịu lắng nghe vợ. Tôi có cố gắng như thế nào, cô ấy cũng không ghi nhận, bởi vì chẳng là gì so với những điều mà bạn bè cô ấy nhận được từ chồng họ.
Xin kể thêm là ngoài việc hay so sánh, tị nạnh ấy ra, thì vợ tôi những điểm khác đều tốt. Cô ấy là một người vợ chu đáo với nhà chồng và cũng yêu chồng. Nên tôi chỉ mong vợ mình bớt so sánh đi, để cuộc sống của chúng tôi hạnh phúc hơn.
Việt