Trứng mỏng

(Dân trí) - Anh hơn em 11 tuổi, các bạn em thì bảo sao em dại thế đi lấy chồng già, người lớn thì bảo em may mắn vì lấy được anh chín chắn chỉn chu sẽ lo được hết cho em.

 
Trứng mỏng


Ngày cưới, em nhỏ bé hạnh phúc nép sau anh trong sự ngưỡng mộ của các bạn. Cưới xong, em về ở căn biệt thự ở Văn Quán anh đã chuẩn bị sẵn, và em nghiễm nhiên về công ty anh làm việc, trong khi bọn bạn vẫn đang chạy vạy xin việc, chật vật lo trả tiền thuê nhà. Em tưởng cuộc sống của mình toàn là màu hồng, và em là cô công chúa nhỏ trong lâu đài của anh mãi mãi…

 

Em nhỏ bé, nhút nhát bao nhiêu thì anh lại to lớn và mạnh mẽ bấy nhiêu. Em được thể càng lấy đó để dựa dẫm vào anh.

 

Em đi làm ở công ty, có chuyện gì anh cũng biết. Bạn cùng phòng chê cái áo em mặc lòe loẹt, anh cũng biết. Anh bảo vệ sơ ý làm đổ xe vào chân của em, dù em không bị làm sao, anh cũng biết. Em làm sai, chị trưởng phòng mắng em, anh cũng biết. Anh nói bóng gió bạn cùng phòng em, anh gọi anh bảo vệ lên nhắc nhở, gọi chị trưởng phòng lên mắng… để bây giờ cả công ty ai nhìn thấy em cũng muốn tránh. Ai cũng miễn cưỡng, chẳng ai vô tư vui vẻ nhỏ to buôn dưa lê với em, chẳng ai thân mật trêu đùa với em như trước nữa.

 

Em về ngoại vào lúc cả nhà đang vào mùa gặt, muốn giúp cả nhà nên lăng xăng ra đồng, anh vội chặn lại, tìm đủ lý do cản em. Cả nhà đang bận rộn thu hoạch mùa, mà suốt 2 ngày anh không để cho em làm bất cứ việc gì cả, phơi thóc anh bảo rặm, phơi rơm anh bảo nắng… Các dì ồ à bảo, “ra giờ nó đã là người thành phố”.

 

Bà nội từ Quảng Bình ra thăm cháu, chả kịp rửa tay ào vào bế cu Tôm, anh giật ngay lại làm bà phật ý.  “Ngày xưa tôi nuôi anh, vừa đi cấy về lấm lem vẫn vạch ti cho anh bú đấy có sao đâu”.

 

Anh không cho Tôm được nghịch đất, được phơi nắng… Bọn trẻ con nô nhau xô đẩy xước xát tí xíu là anh la mắng. Một lần, hai lần… rồi trẻ hàng xóm chả đứa nào muốn chơi với Tôm nữa. Ai hắt xì hơi, ho một tiếng là anh bảo Tôm phải tránh thật xa, cứ như con vi khuẩn chỉ chờ Tôm đến để ăn thịt. Về quê, anh không cho Tôm đi đâu, vì sợ côn trùng cắn. Họ hàng ở quê ra chơi, ai cũng phải nhìn trước ngó sau mới dám thơm Tôm một cái. Chỉ tội cu Tôm không hiểu hỏi bà nội: “Bà không yêu Tôm phải không?”. Hôm đưa Tôm đi công viên chơi, thấy bà lão nhặt ve chai, Tôm chun mũi lại, chạy thật nhanh qua chỗ đó. Mẹ hỏi sao Tôm làm vậy, Tôm bảo bố dặn phải tránh không sẽ bị lây bệnh. Mẹ lại hỏi Tôm thế sau này bố mẹ già và bị bệnh Tôm có sợ không? Tôm bảo thế thì con sẽ không lại gần bố mẹ đâu, vì bố mẹ sẽ truyền bệnh cho Tôm. Mẹ quay sang nhìn bố, chắc bố cũng hiểu mẹ đang muốn nói gì…

 

Hương Hồng