Trào nước mắt khi nghe con gái gọi tên vợ cũ trên phố
Tôi với vợ cũ quen biết nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã mê cô ấy như điếu đổ. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn trò chuyện rất có duyên.
1 năm sau khi hẹn hò, bố mẹ 2 bên bắt đầu nóng lòng và nhắc khéo chúng tôi tổ chức đám cưới. Sau khi cưới, vợ tôi tiếp tục làm việc tại phòng kinh doanh của một công ty lớn còn tôi định nghỉ việc để mở một cửa hàng bán và sửa chữa máy tính.
Khi tôi nói về ý tưởng này với vợ, vợ tôi tỏ ra không đồng ý. Cô ấy nói rằng thị trường phần mềm, phần cứng máy tính giờ đã bão hòa. Tôi mới mở cửa hàng sẽ phải cạnh tranh nhiều nhưng tôi lại không cùng quan điểm. Vậy là tôi vẫn làm theo tính toan ban đầu của mình.
Dù can ngăn chồng nhưng khi cửa hàng đi vào hoạt động, vợ tôi hỗ trợ tôi rất nhiều. Ngoài làm việc nhà, việc ở công ty, cô ấy còn thường xuyên đến cửa hàng để phụ giúp. Tuy nhiên, dự đoán của vợ tôi quả không sai, cửa hàng của tôi rất vắng khách dù tôi đã dùng nhiều chiêu để quảng cáo.
Sau nửa năm cố gắng bám trụ, tôi đành đóng cửa vì số tiền thuê mặt bằng dồn lại quá cao mà làm ăn không có lãi. Thất bại khiến tôi buồn bã lại bị vợ chê trách khiến tôi đâm ra lì, chỉ nằm ở nhà chơi điện tử, chẳng muốn ra ngoài làm nữa.
Tôi cứ thế ở nhà cho đến khi vợ tôi sinh con gái. Tuy nhiên, sau khi sinh con, vợ tôi dường như biến thành một người khác. Từ một cô gái dịu dàng, hay cười, hay nói, vợ tôi thường xuyên cáu bẳn, phàn nàn rằng tôi không kiếm ra tiền, trong khi chi phí cho việc nuôi con mỗi tháng ngày càng tốn kém.
Nghe vợ nói vậy, tôi cũng thử ra ngoài kiếm việc nhưng chẳng làm được công việc nào quá 1 tháng. Sau 6 tháng, vợ tôi trở lại làm việc và để con gái ở nhà cho tôi trông nom vì 2 bên nội ngoại đều bận. Vợ tôi làm việc rất trách nhiệm, chăm chỉ. Trong 2 năm, mức lương của cô ấy tăng vọt.
Sau khi con gái đi mẫu giáo, tôi cũng bắt đầu xin việc và đi làm lại với mức lương trung bình. Thấy vợ đi làm lương cao, khinh thường chồng, tôi thường xuyên trách mắng, tỏ thái độ khó chịu với vợ. Lấy cớ bận công việc, vợ tôi thường xuyên về nhà muộn để mặc 2 bố con ở với nhau. Tôi cũng không ít lần thẳng tay tát vợ trong những lần cự cãi. Vợ tôi đã bỏ đi sau một lần bị tôi đánh đến chảy máu miệng.
Trong những ngày đó, tôi hối hận thực sự và đã nhiều lần nhắn tin, gọi điện xin lỗi vợ. Tuy nhiên, trong một đêm mưa, vợ tôi trở lại nhà và không nói gì mà chỉ đưa tôi tờ đơn xin ly hôn.
Trong đơn vợ cũng nói rõ rằng chúng tôi không hợp nhau, tôi không chịu khó làm ăn lại thường xuyên chửi mắng, đánh đập vợ. Tôi dùng mọi cách giành quyền nuôi con gái để trêu tức cô ấy.
Cuộc sống của 2 bố con tôi từ khi vắng cô ấy thật buồn tẻ. Tôi không khỏi chạnh lòng khi thấy con gái liên tục hỏi mẹ đâu, sao mẹ đi làm mãi mà chưa thấy về nhà. Càng xa cô ấy, tôi càng nhận ra lỗi lầm của mình và thực sự muốn hàn gắn với vợ.
Một hôm, tôi dẫn con gái đi ra ngoài mua quần áo thì nhác thấy hình bóng của vợ cũ. Mặc dù đã dẫn con gái đi vào đường khác để tránh mặt vợ nhưng con gái tôi vẫn nhận ra cô ấy. Trông thấy mẹ, con gái tôi hét lớn: “Mẹ Thư ơi!” và ùa theo cô ấy. Nào ngờ, cùng lúc đó, một người đàn ông cũng bước đến và nắm tay vợ cũ của tôi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cố ôm chặt lấy con gái trong vòng tay và giấu nước mắt. Tôi không ngờ vợ cũ của tôi lại có bạn trai sớm đến vậy. Trong khi lòng tôi còn yêu và muốn quay lại với cô ấy.
Theo Hùng
Dân Việt