Tình yêu trần trụi

(Dân trí) - Tối thứ bảy chúng nó đi cà phê hết, đứa nào ở nhà thì đóng cửa rủ rỉ tâm tình với người yêu. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tiếng thằng Duy thì thào: “Cho tao điếu thuốc! Muỗi quá”. Mồi điếu thuốc đưa cho nó tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Ôi! Tình yêu!

 
Tình yêu trần trụi


Chiều nay Dũng, người yêu con Huệ lên thăm nên nó bị cho ra rìa, đóng vai người bạn tốt. Con Huệ đi chợ mua sắm thức ăn tươi về cho cả hai đứa nhậu, tôi cũng được mời. Nhìn bữa cơm thịnh soạn nhưng không khí có gì đó gượng gạo, ngột ngạt, tôi chủ động phá vỡ sự im lặng bằng mấy mẩu chuyện vui nhưng cũng chẳng ăn thua, mỗi lúc một nhạt thếch như nước lã, tất cả cùng bỏ đũa trong im lặng...

 

Ngày đầu gặp Huệ tôi đã thấy có cái gì không ổn. Phải công nhận nó đẹp, đôi mắt to, ươn ướt, hàng mi cong vút tự nhiên, đôi má lúc nào cũng ưng ửng, bộ ngực thả rông trong chiếc áo lót mỏng cổ xệ hết cỡ. Nghe Duy thông báo yêu Huệ tôi giật mình nhưng chỉ khuyên nó suy nghĩ thật kỹ, nhìn nó biết loại con gái thực dụng vướng vào sẽ khổ nhưng nó nhất quyết lao vào như con thiêu thân.

 

Quả nhiên mấy bữa sau thì gặp Dũng lên thăm, thằng Duy ức lắm định gọi mấy thằng bạn tẩn cho một trận. Tôi không nhịn nổi chửi thẳng vào mặt: “Mày ngu vừa thôi. Mày lấy tư cách gì đánh nó? Tốt nhất mày nên rút lui đi, cả mày cả Dũng chỉ là con rối trong trò chơi tình ái của nó thôi, cả hai đều khổ”. Nhưng nó lần lữa, thành thử mỗi lần Dũng lên thăm nó trở thành “anh bạn” bất đắc dĩ, rình mò ngoài mấy đám cỏ dại dõi theo từng cử chỉ, từng động tác của hai người mặc cho lũ muỗi đói liên hoan. Ngày mai Dũng về hai đứa lại anh anh em em ngọt như đường phèn.

 

Nhiều lần tôi muốn nói thẳng với Dũng về mối quan hệ ba người, nhưng khi nhìn anh tôi không dám. Anh có gương mặt sạm nắng khắc khổ, thân hình vạm vỡ. Nhìn tướng người rất “gấu” nhưng khi anh cười thì hiền như trẻ con. Tôi thương anh không muốn anh bị tổn thương. Anh kể mỗi lần đánh bắt xa bờ, trong những đêm biển lặng, nỗi nhớ Huệ lại dâng trào da diết. Những lần tàu chạy bão nghĩ về cô ấy lại cho anh thêm can đảm. Tàu cập bờ chưa kịp ăn uống gì đã chạy sấp chạy ngửa đến chỗ chủ tàu ứng tiền, lên thị xã gửi cho Huệ kịp đóng tiền học.

 

Ai đó đã bảo “không có định nghĩa chung cho tình yêu”, với Dũng nó thiết thực, giản dị, mộc mạc như chính con người anh. Anh ước sao khi Huệ ra trường mình sẽ kiếm đủ tiền lo lót để cô ấy có chỗ làm ổn định, mua được một con tàu để có thể đảm đương được cuộc sống sau này. Còn Duy, tôi thấy nó khờ khạo đáng thương, không hiểu sao nó lại lao vào cái mối tình tam giác ấy.

 

Còn Huệ, tình yêu với nó nhuốm màu thế tục đến mức tàn nhẫn, nó cần một người đảm bảo tài chính lại cần người ôm ấp. Ai bảo tình yêu là lãng mạn, siêu thực nào? Nó trần trụi đến mức nhiều khi thấy lợm họng.

 

Bẵng đi mấy năm, sau nhiều lần chuyển nhà trọ lại bận cho kỳ thi, hôm nay tôi mới có dịp gặp lại Huệ. Nó vẫn vồn vã như xưa, gương mặt vẫn ưng ửng. “Em cưới trước khi tốt nghiệp, em về sở anh ạ!Hôm nay lên lấy bằng”.

 

Tôi chúc mừng nó: “Thế em lấy ai? Dũng hay Duy?”

 

“Hứ! Phăng teo cả hai rồi”.

 

Nhìn bộ mặt nghệt của tôi nó cười như nắc nẻ, sống lưng tôi lạnh toát. Không biết giờ này trên những chuyến tàu xa bờ Dũng nhớ về ai? Và Duy nữa, thằng bạn khốn khổ của tôi đã đóng vai “anh bạn” tốt bụng, đêm đến lại thập thò cho lũ muỗi ăn thịt đến bao giờ?

 

Trên đường nắng gắt mà tôi rét, xây xẩm mặt mày như người say nắng.

 

Đình Dũng

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm