Tình muộn
(Dân trí) - Gã tỉnh giấc khi mặt trời đã quá hai con sào, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc đắng nghét, sau trận mưa rào vòm trời như được gột rửa sạch bóng, dưới ánh nắng chói chang hơi đất bốc lên ngùn ngụt rát cả mặt.
Những lúc ấy nỗi nhớ nhà trong lòng những thằng lính trẻ như gã trào dâng hơn bao giờ hết. Cả bọn nhìn mấy đứa về phép bằng ánh mắt thèm thuồng…
May thay, sáng mồng một đơn vị thường tổ chức cho bộ đội ra ngoài đi chúc Tết dân bản. Khốn khổ cho những thằng nào phải phiên gác sáng mồng một coi như toi không ba ngày Tết…
Tang vật tìm lại được, ba chị em nàng đều là con liệt sĩ nên được miễn truy cứu. Gã bị cấm cửa một tháng không được ra khỏi doanh trại… Thế rồi dần dà nàng trở thành cô em gái của đơn vị và người vệ sĩ tháp tùng nàng không ai khác ngoài gã. Những lần cùng nàng lên nương đào thảo quả, nhặt quả hồi, những đêm văn nghệ trở thành kỷ niệm…
Giữa lúc hoa tình chớm nở, hương lửa đương nồng thì gã phải ra quân. Có lẽ đó là những ngày đáng quên nhất trong cuộc đời gã. Suốt mấy ngày liền gã tránh mặt nàng. Gã biết nếu gặp nàng gã sẽ cầm lòng không đậu, đôi mắt long lanh, ma mị biết nói như nài nỉ van xin của nàng… Gặp mấy thằng bạn hỏi ý kiến chúng, gặp đứa lịch sự thì bảo: “Thôi, cứ xem như kỷ niệm đẹp của đời lính. Ở đây mày không quen phong thổ không hiểu tập quán sống sao được”. Gặp thằng thô tục thì bĩu môi “Tưởng mày chết vì cái….”, gã đành nuốt nước mắt chia tay mối tình đầu. Trở về với hai bàn tay trắng gã trở thành kẻ ăn bám, không chịu nổi thái độ ngoa ngoắt của con em dâu gã lủi thủi xách chiếc ba lô xẹp, kỷ niệm đời lính ra quả đồi này dựng túp lều…
Không ngoảnh lại gã cũng biết là Niên đang đến, người hàng xóm duy nhất của gã ở dưới chân đồi, ngoài bốn mươi vẫn chưa có chồng… “Hôm qua em đến nhưng thấy anh ngủ rồi nên không tiện vào. Anh ăn bát cháo cho ra mồ hôi…”. Gã hết nhìn Niên lại nhìn bát cháo có con cá lóc bằng ngón chân cái nằm còng queo… Gã thấy Niên đẹp lạ, có nét gì hao hao giống nàng năm xưa. Thế mà tụi thanh niên lại xì xào Niên bị “ chạm mạch, ẩm IC” nên đến giờ vẫn không ma nào thèm… Gã mơ màng tưởng tượng ra quả đồi gã ngút ngàn một màu xanh của hồ tiêu và cây ăn quả, trong nhà tiếng Niên ru hỡi ru hời…
Đình Dũng