Thư của một người mẹ có con tự kỷ
(Dân trí) - Con yêu. Ngày mẹ biết mình mang thai là ngày mẹ hạnh phúc nhất. Ước mong khi con chào đời, cả nhà ta sẽ sống bên nhau thật vui vẻ, đầm ấm. Mẹ sẽ cố gắng may ra những bộ quần áo thật đẹp để kiếm tiền nuôi con, bố sẽ mở quán sửa xe trước nhà. Cả nhà ta sẽ luôn ở bên nhau.
Hình minh họa.
Thế nhưng những ngày tháng vui vẻ ấy cứ trôi qua thật nhanh. Mẹ ngày càng lo lắng vì đã hai năm mà con chưa biết nói, gọi không biết quay lại, không đáp ứng bất cứ lời nói, gọi, hỏi han của ai. Linh cảm có điều không lành, mẹ vội vàng đưa con đi khám. Đầu óc mẹ choáng váng, chân tay mẹ rụng rời khi bác sĩ nói con bị chứng tự kỷ. Mẹ trách mình vì không đưa con đi khám sớm hơn. Mẹ những tưởng cái bệnh này là quá xa vời. Mẹ thực sự không ngờ nó lại xảy ra với chính đứa con thân yêu của mình. Tại sao lại là con của mẹ, mẹ đã làm gì sai đế con phải gánh chịu những hậu quả này, rồi sau này cuộc đời con sẽ ra sao? Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong mớ suy nghĩ rối bời của mẹ. Mẹ đã khóc, khóc rất nhiều. Nhưng rồi bố mẹ đã bình tâm trở lại và quyết định biến tình yêu con thành động lực để dốc sức chạy chữa cho con.
Bác sĩ nói, bố mẹ cần cho con đến trường học dành riêng cho trẻ tự kỷ. Tự kỷ khó chữa, mất rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nhưng khó khăn cỡ nào mẹ cũng sẽ cố gắng vượt qua. Bố mẹ sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho con. Hàng ngày, mẹ đèo con bằng xe đạp ra bến xe buýt rồi bắt xe lên trường học ở Hà Nội. Cũng thật may là nhà mình ở Bắc Ninh nên cũng không quá xa Hà Nội. Nhìn ánh mắt thương hại nhiều khi là khó chịu của mọi người dành cho con, mẹ nghĩ chắc họ biết con bệnh, thế rồi mẹ thương con mà không kìm được nước mắt. Quãng đường đến trường của hai mẹ con thật xa, tiền học cho con cũng là một khoản chi phí rất lớn đối với bố mẹ, nhưng vì con mà dẫu có nắng mưa bố mẹ cũng không xá gì, vẫn cố gắng đưa con đi học đều đặn, mong con sớm hòa nhập với cuộc sống như những đứa trẻ bình thường khác.
Thế nhưng hai năm, rồi ba năm trôi qua, tình trạng của con cũng không khá lên. Con vẫn đập phá đồ chơi, luôn cáu kinh, chỉ ăn một loại thức ăn, rối loạn giấc ngủ, ban đêm giật mình rất nhiều... Mẹ hoàn toàn suy sụp. Nhìn đứa con bé dại ngày một khác so với các bạn cùng trang lứa, lòng mẹ quặn đau. Bác sĩ nói, nếu không chữa bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng thêm. Cái nghèo khiến bố mẹ không đủ sức để cho con theo học trường dành riêng cho trẻ tự kỷ nữa. Đã có lúc bố mẹ muốn bỏ cuộc nhưng vì thương con và sự giúp đỡ động viên của người thân, hàng xóm nên bố mẹ lại quyết tâm hơn nữa. Được một thời gian, tình trạng của con có vẻ khá lên, mẹ đưa con về học tại trường mẫu giáo trong làng, dù lúc đó con đã 12 tuổi. Những khi con không thể hòa nhập với các bạn, bị các bạn gọi là đồ điên, đồ dở hơi, mẹ cảm thấy thật kinh khủng. Mẹ lo sợ rồi khi không có mẹ ở bên cạnh, ai sẽ che chở cho con? Nhìn con, mẹ chỉ muốn bật khóc.
Người ta thường nói trẻ tự kỷ không biết yêu thương, không có tâm hồn. Nhưng bố mẹ lại cảm nhận được tình yêu của con dành cho bố mẹ, thậm chí nó cũng không ít hơn tình cảm bố mẹ dành cho con. Những lúc bố sửa xe, con ra lau mồ hôi và hôn lên trán bố. Điều đó có thể làm cho người khác bật cười nhưng với mẹ đó là những hình ảnh sẽ làm mẹ khóc. Khi thấy mẹ sốt, con khóc gọi “mẹ ơi, mẹ ơi”. Trái tim mẹ như mùa đông gặp nắng.
Giờ đây, bố mẹ vẫn đang làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi con. Mẹ mong con sớm khỏi bệnh. Mẹ tin rằng với tình yêu thương dạt dào của những người cha, người mẹ và sự đồng cảm của cộng đồng, con và các bạn mắc tự kỷ như con sẽ sớm hòa nhập với cuộc sống tươi đẹp này. Mẹ yêu con!
An Nhiên