Tâm sự cô dâu 19 tuổi

(Dân trí) - Tôi làm cô dâu khi còn đang tuổi teen và mất rất nhiều thời gian trong đời đổ lỗi cho chồng vì sự nghiệp dang dở.


Tâm sự cô dâu 19 tuổi



Quen và yêu anh chỉ trong vỏn vẹn có 6 tháng tôi đã quyết định lên xe hoa, đúng 2 tháng sau ngày tôi tròn 19 tuổi. Sau đám cưới là sinh con. Đến giờ tôi đã lấy chồng được 13 năm. Tôi có thể nói với bạn hàng tỉ điều về cưới vội, về lấy chồng khi tuổi đời còn quá trẻ hay cả hình thù của việc sinh con khi vừa tròn 20… Nhưng điều tôi muốn nói hơn cả là những cơ hội đã đến rồi đi trong cuộc đời tôi chỉ vì tôi kết hôn quá sớm.

Tuổi 19, bạn có thể hình dung, tôi giống như mọi đứa trẻ to xác khác: Non nớt, thiếu trách nhiệm, hiếu thắng và khó khống chế cảm xúc. Chồng tôi khi ấy 22 tuổi, là sinh viên một trường đại học chuyên ngành luật. Anh có việc làm thêm và ở thuê trong một căn hộ nhỏ. Khi chúng tôi quyết đòi lấy nhau, bố mẹ hai bên không đồng ý vì cả hai đều chưa đâu vào đâu cả. Nhưng tôi có thai khiến các cụ phải nhượng bộ, thế là đám cưới diễn ra, chẳng có gì long trọng, nhưng chúng tôi không quan tâm, quan trọng là hai đứa về ở với nhau.

Về ở với nhau rồi, tôi mới nói được cho bạn biết: Năm đầu tiên của hôn nhân, thật… kinh khủng! Vợ chồng tôi triền miên cãi nhau, chỉ vì một hoặc một vài hoặc tất cả các lý do sau: Tiền, sex, nhà cửa bừa bộn, cuộc sống của ai quan trọng hơn…

Đến khi tôi sinh đứa thứ hai, có cảm giác cuối cùng thì cả tôi và chồng đều trưởng thành hơn một chút. Chồng tôi đã ra trường và có một công việc ổn định, nhưng anh đi suốt. Trong 3 năm liền, anh hầu như làm việc 14-20 giờ mỗi ngày. Tôi học được cách không dựa dẫm vào chồng, mình tôi xoay xở với hai đứa con, tự nhủ mình hãy mạnh mẽ hơn bởi những vất vả bây giờ sau này sẽ được đền đáp khi chồng tôi thăng tiến.

Tám năm sau hôn nhân, khi chồng tôi đã có một vị trí tốt hơn, thì cùng với đó, anh có một bà vợ gần như không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi phát ngấy việc chờ đợi “mọi thứ sẽ tốt hơn”, chán ngấy khi luôn phải là người đứng sau trong các mối bận tâm của anh, chán ngấy sự thiếu quan tâm, hờ hững. Tôi nói với chồng rằng tôi sẽ bỏ anh. Thay vì đồng ý ly hôn, chồng tôi đã đấu tranh để giữ gìn hạnh phúc. Cuối cùng tôi chọn ở lại.

Chồng tôi vẫn bận như thế, nhưng biết quan tâm tới vợ con, gia đình hơn. Các con tôi đã lớn hơn và tự lo được cho bản thân một số chuyện. Tôi có thời gian dành cho chính mình, theo đuổi những sở thích cá nhân. Tôi bắt đầu viết lách, chụp ảnh, trở thành một blogger tương đối có tên tuổi trong cộng đồng mạng. Những năm tháng này, tôi nghĩ cuộc sống của mình thế là viên mãn, một gia đình bé nhỏ với hai đứa con ngoan, chồng thành đạt, tôi có đam mê riêng, chúng tôi không còn cãi nhau vì tiền. Các hóa đơn đến hạn đều được thanh toán, thậm chí chúng tôi có thể đi du lịch và trải nghiệm những điều mới mẻ.

Nhưng cách đây một hai năm, mọi thứ lại trở nên thật tồi tệ. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng đó là khởi đầu của khoảng thời gian vô cùng đen tối, của tâm lý bất ổn nhưng không được giải quyết hợp lý. Tôi ghét tất cả mọi thứ trong đời mình, ghét nơi chúng tôi đang sống, ghét mùa đông bởi thời tiết thật khó chịu, ghét cả việc không có ai thực sự ở bên để động viên, cổ vũ cho tôi. Tôi thấy mình không có cơ hội làm những gì mình muốn - viết lách, chụp ảnh như một nhà văn, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Tôi ghét khi làm gì cũng có hai đứa trẻ níu chân quấn cổ. Tôi muốn mình phải thật xuất sắc nhưng có quá nhiều thứ đang víu lấy tôi mà kéo xuống. Tôi trút hết bực dọc sang chồng.

Tất cả là lỗi của anh, anh đẩy tôi vào hôn nhân quá sớm. Anh là người làm cho tôi có thai, anh phá hủy tương lai của tôi, phá hủy cơ hội trở thành ai đó quan trọng trong những hoài bão tuổi 20 của tôi. Là lỗi của anh khiến tôi trở nên bất hạnh…

Tạm rời bỏ chồng để dành thời gian cho riêng mình suy nghĩ, nhìn lại xem tôi đã thực sự trở thành người như thế nào, gạt đi những suy nghĩ bướng bỉnh rằng tôi chẳng là gì ngoài một người vợ, người mẹ trong suốt cả chục năm, tôi nhận ra rằng cho dù tôi có cảm giác bị sao lãng, vẫn phải thừa nhận: Chồng là người đã khuyến khích tôi mua chiếc camera mà tôi luôn ao ước dù giá của nó không hề rẻ. Anh luôn tin tôi có thể làm mọi điều bản thân đã lên kế hoạch, và cho dù anh không dễ mở lời khen vợ, vẫn phải thừa nhận, anh là fan lớn nhất của tôi.

Vấn đề của tôi nằm ở chỗ, tôi đã tập trung quá nhiều vào việc tức giận với anh, thất vọng về anh mà không nghĩ cần nói với anh về những cảm xúc ấy. Tôi xem mọi thất bại nếu có của mình trong mười mấy năm hôn nhân đều là lỗi của chồng, tôi tự cho rằng anh không thể thay đổi, không sẵn lòng lắng nghe. Tệ hơn cả là, khi tôi quyết định nói với chồng về “người đàn bà thất bại với sự nghiệp” trong tôi, thì tôi đồng thời xác định luôn việc mình sẽ ra đi, chính vì thế lời anh nói “sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn” càng làm tôi tức giận. Tôi ích kỷ và dồn những cảm xúc tiêu cực lên người tôi yêu thương nhất.

Đã có rất nhiều cuộc hôn nhân chín ép không diễn ra suôn sẻ, nhiều người trẻ kết hôn đấy rồi ly hôn đấy, và nếu họ vẫn đồng hành sau nhiều năm, thì gặp vô vàn khó khăn, trắc trở. Tôi không biết những khó khăn mình gặp có hoàn toàn giống với khó khăn của chồng hay không, nhưng tôi tin chắc rằng có nhiều người trẻ đang trải qua cảm giác như tôi từng trải qua. Hy vọng câu chuyện của tôi có thể giúp bạn nhìn rõ hơn một điểm sáng nào đó trong một mớ hỗn độn cảm xúc, để bạn hiểu rằng hôn nhân khó khăn đấy, nhưng đáng để bạn hy sinh, và hết mình vì nó.

H.T