Phản hồi bài: Vợ "dữ như hổ" khiến bố con tôi luôn sống trong căng thẳng

Nín nhịn nửa kia "vì con" - bạn có lẽ không biết con mình khổ thế nào

(Dân trí) - "Cho đến bây giờ khi đã là người lớn, tôi vẫn không hiểu tại sao bố có thể chịu đựng nổi những điều đó, bao nhiêu năm tháng sống bên người phụ nữ chỉ khiến bố tự ti hơn..."

Nín nhịn nửa kia vì con - bạn có lẽ không biết con mình khổ thế nào - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

Chào anh,

Tôi rất đồng cảm với tình cảnh của anh , đàn ông trong xã hội này bị vợ bạo hành tinh thần dường như không hề hiếm, nhưng có vẻ như ít ai trong số họ chịu lên tiếng. Cảnh của anh rất giống với gia đình tôi hồi tôi còn nhỏ.

Mẹ tôi là người phụ nữ vô cùng khó chịu, bà chuyên bắt nạt bố tôi, và thực sự là cảnh bà quát chồng chửi con diễn ra hàng ngày như cơm bữa.

Tuổi thơ của tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt long sòng sọc của mẹ mỗi lần chị em tôi làm gì không vừa ý bà, vi phạm lỗi lầm thì càng khủng khiếp hơn. Ngày nào chúng tôi cũng nơm nớp và cố gắng thật ngoan, nhưng vẫn không có lấy một ngày tinh thần cảm thấy yên ổn vì không là đánh chửi con thì mẹ sẽ quay sang gây hấn, sả sả quát vào mặt bố.

Mẹ không vừa ý với bố trong tất cả mọi chuyện, dù không phải chuyện gì mẹ cũng đúng. Mẹ chì chiết bố trong quan hệ với nhà nội, mẹ chê bai dè bỉu bố không mang nổi nhiều tiền hơn về nhà, có lúc nào bố vui vẻ chuyện trò cởi mở với ai mẹ cũng ngay sau đó bảo bố là "sĩ diện hão", "chỉ được cái vỏ bề ngoài", "với thiện hạ thì ra vành ra vẻ, trong nhà mới biết là trên răng dưới…".

Cho đến bây giờ khi đã là người lớn, tôi vẫn không hiểu tại sao bố có thể chịu đựng nổi những điều đó, bao nhiêu năm tháng sống bên người phụ nữ chỉ khiến bố tự ti hơn, người cố gieo vào bố cảm giác mình là kẻ thất bại. Có lẽ bố tưởng nín nhịn để giữ gia đình cho chúng tôi được sung sướng, nhưng không phải, chúng tôi rất khổ.

Tôi là đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy, tâm lý ảnh hưởng vô cùng. Tôi sống thu mình, ít giao tiếp với mọi người, không có tiếng nói riêng vì nói gì, làm gì tôi cũng sợ người ta xét nét tôi, chê bai tôi, thậm chí chửi mắng tôi vì làm gì cũng "ngu" quá.

Cho đến khi tôi học lớp 10, bố tôi cắn răng ký vào giấy ly hôn với mẹ vì không thể tha thứ cho mẹ việc đại chiến với cả nhà nội trong một khoảng thời gian ông bà nội từ quê lên nhà tôi chữa bệnh.

Mẹ tôi kêu gào khóc lóc suốt nhiều ngày, trách bố tôi sống bạc, trách chúng tôi không thương xót mẹ để cho bố làm chuyện bất nhân, nhẫn tâm. Nhưng tôi thấy rằng, ủng hộ bố là quyết định đúng đắn nhất tôi đã làm được dù xưa nay mẹ có chê tôi là "ngu", là "dại" bao nhiêu đi chăng nữa.

Giờ bố tôi đã ở tuổi ngoài 60, bố sống cùng dì hai. Dì cũng có con riêng nên họ không có con chung, hai người làm bạn nương tựa nhau tuổi già. Dì rất hiền, hiểu và chăm sóc bố. Bố cũng đỡ đần và rất yêu chiều dì. Tôi chưa thấy hai người họ chê bai, dè bỉu nhau bao giờ. Sống bên đúng người, bố tôi trở thành "đàn ông đích thực" luôn, dì hai luôn nói dì thật may mắn vì có bố.

Mẹ tôi bây giờ sống một mình. Với tính cách của mẹ thực ra sẽ chẳng thể chung sống được với ai. Chị em tôi đều đã có gia đình và thường xuyên qua thăm nom mẹ, nhưng không ở chung nhà. Tính mẹ đã đằm lại, tôi biết mẹ hối hận vì những gì đã qua khi nhìn người phụ nữ khác được ấm êm bên bố, nhưng đã muộn rồi.

Đó là chuyện nhà tôi, tôi là người trong cuộc nhưng không hề bênh mẹ. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, nếu tất cả những gì anh đang chịu đựng chỉ do nghĩ mình "vì con", thì hãy suy nghĩ lại, các con anh, chúng không cần điều đó.

Phản hồi của độc giả Phương Mi

Mời bạn tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Chuyện của tôi" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận". Các bình luận thú vị, phù hợp sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính. Trân trọng!