Nhà chồng đã nghèo còn đòi hỏi điều kiện khó chấp nhận trước khi cưới
Tôi đã không chê nhà anh nghèo, điều kiện khó khăn mà vẫn một lòng theo anh về làm dâu nhưng mẹ anh vẫn đòi hỏi quá đáng.
Tôi với Trung quen nhau ở trường đại học. Trong khi tôi là con nhà khá giả thì Trung lại là một con mọt sách đích thực. Chắc tôi và anh sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nếu giảng viên không sắp xếp chúng tôi vào một nhóm học tập. Tôi bắt đầu có ấn tượng với Trung khi anh ấy cố gắng hết sức để giúp đỡ một sinh viên lười biếng như tôi.
Đến năm thứ 2 đại học, Trung lấy hết can đảm để tỏ tình với tôi và tôi đã xúc động gật đầu. Từ trước giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người như Trung nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã dành tình cảm chân thành, trong sáng nhất cho chàng trai ấy.
Chúng tôi tiếp tục gắn bó với nhau 5 năm sau đó. Lúc này, tôi và Trung đều đã ra trường và có công việc riêng. Suốt quãng thời gian yêu nhau, tôi biết nhà Trung ở vùng thôn quê, kinh tế rất khó khăn. Anh được đi học đại học là do nhận được học bổng. Trong suốt 4 năm, Trung cũng phải làm thêm nhiều nghề để trang trải cho cuộc sống. Thấy nhà Trung nghèo, lại đông con, bố mẹ tôi nhiều lần ngăn cản, ép buộc tôi chia tay anh nhưng tôi luôn làm trái lời họ.
Đầu năm nay, thấy tuổi tôi đã lớn, bố mẹ có đánh tiếng nhắc nhở Trung về việc sớm tổ chức đám cưới. Thấy bố mẹ tôi gợi ý, Trung khẳng khái nói rằng anh yêu tôi và nhất định sẽ cưới tôi làm vợ. Sau đó, anh nói sẽ sớm đưa tôi về ra mắt bố mẹ và xin phép tổ chức đám cưới.
Trước khi cưới, Trung cũng nói rằng gia đình anh không giàu có gì, không thể mua một ngôi nhà lớn, mua xe sang cho tôi nhưng anh sẽ cố gắng để tôi không phải chịu khổ, chịu ấm ức. Nghe những nói lời của anh, tôi chỉ biết ôm chặt anh cảm động.
Ngày đầu về ra mắt, tôi rất bất ngờ khi biết gia đình anh sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, lụp xụp nằm ở cuối một ngôi làng. Anh kể rằng bố mẹ anh trước khi làm nghề mộc rất khấm khá. Nhưng 5 năm nay bố anh bị bệnh gan, phải thường xuyên nằm viện nên bao nhiêu của cải cũng lần lượt đội nón ra đi.
Trong lần đầu gặp mặt, tôi thấy bố mẹ anh gầy và già hơn nhiều so với tuổi. Họ cũng trò chuyện vui vẻ và không xét nét gì tôi cả. Sau bữa ăn, tôi mau chóng trở về thành phố vì cảm thấy cuộc sống ở làng quê thực sự không hợp. Tối đó, khi gặp tôi ở phòng trọ, tôi thấy Trung có những hành động gần gũi thái quá và dường như muốn tôi dâng hiến cho anh ấy.
“Anh sao thế?”, tôi hỏi.
Thấy tôi chống cự dữ dội, cuối cùng Trung cũng đành thú nhận: “Mẹ không phản đối gì chuyện của anh với em cả. Nhưng mẹ muốn em có bầu rồi mới cưới. Mẹ bảo mẹ thấy con gái thành phố thường ăn chơi từ rất sớm. Mẹ sợ em như họ, không thể sinh nở nên…”.
Nghe những lời của Trung, tôi vô cùng bức xúc, bàng hoàng. Chẳng lẽ vì là con gái thành phố nên tôi bị gắn luôn cái mác hư hỏng, ham chơi hay sao? Bố mẹ tôi biết chuyện đã hết lời khuyên tôi chia tay Trung để tìm người khác. Họ cho rằng nhà Trung nghèo nàn, lạc hậu, tôi về làm dâu nhà anh sẽ phải chịu khổ.
“Sau khi cưới, mọi chuyện sẽ khác lắm con ạ, không đơn giản như con nghĩ đâu. Con lấy thằng Trung chắc chắn không có hạnh phúc”, mẹ tôi vừa nói vừa khóc.
Mấy ngày nay, tôi buồn bã và suy nghĩ nhiều. Không biết tôi có nên lấy Trung làm chồng hay không? Nghĩ đến chuyện chia tay Trung, kết thúc chuyện tình cảm 5 năm, tôi cảm thấy không đủ can đảm.
Theo Thùy Anh
Dân Việt