Nàng dâu rơi nước mắt tuyên bố "đang nuôi cả nhà chồng" và cái kết đau lòng
Cả nhà chồng đang sống nhờ vào đồng lương của tôi nhưng họ không biết điều, luôn miệng đòi hỏi khiến tôi vô cùng ức chế.
Tôi với chồng quen biết nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Lúc đó tôi đã 28 tuổi và chồng tôi 29 tuổi. Tôi làm ở phòng kinh doanh của một công ty xây dựng còn chồng tôi làm kỹ sư điện. Sau một thời gian nói chuyện, tôi thấy tôi với anh khá hợp nhau. Chồng tôi khá hiền lành, điềm đạm, thích cuộc sống ổn định, chậm rãi. Dưới sự hối thúc của 2 bên gia đình, chúng tôi kết hôn chỉ 6 tháng sau lần đầu gặp gỡ.
Sau khi kết hôn, tôi về sống chung với gia đình nhà chồng. Bắt đầu từ đó, tôi thấy mọi thứ thay đổi hẳn. Trước đó, chúng tôi yêu nhau và cảm thấy mọi thứ đều rất tuyệt vời. Tuy nhiên, yêu và cưới lại là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Chồng tôi hiền lành, điềm đạm nhưng anh ấy cũng là một người khá cục cằn, gia trưởng và sỹ diện.
3 tháng đầu của thai kỳ, chồng chẳng hỏi han tôi đến 1 lần. Thấy tôi hờn trách, anh chỉ nói rằng: “Nếu em cảm thấy không khỏe, em nên đến bệnh viện và nói với bác sỹ. Em muốn ăn gì thì em tự mua chứ, anh làm sao biết em muốn ăn gì".
Mẹ chồng tôi cũng vậy, bà chỉ trông chờ tôi biếu xén, quà cáp, thăm hỏi chứ tuyệt đối chẳng quan tâm gì dù tôi đang mang bầu. Sau khi tôi sinh con, chi phí sinh hoạt trong gia đình đội lên nhiều lần. Chồng tôi lại mới mất việc do công ty giải thể nên anh chỉ loanh quanh ở nhà. Thấy mẹ chồng tôi luôn ca cẩm chuyện tiền bạc, nhắc tôi tiết kiệm, tôi quyết định đi làm.
Khi con tôi được 3 tháng tuổi, tôi quay trở lại làm việc. Tôi làm ngày làm đêm, lương tháng ngót nghét 30 triệu 1 tháng, đủ để nuôi cả gia đình. Chồng tôi đã đi làm ở vài nơi nhưng sau vài ngày, anh cảm thấy không hợp nên lại nghỉ việc. Thấy tôi kiếm được nhiều tiền, chồng tôi nhiều khi tự ái. “Cô đừng tưởng cô làm được vài đồng mà lên mặt. Coi chừng có ngày tôi đuổi thẳng cổ mẹ con cô ra khỏi nhà”, chồng tôi quát.
Tuy là lao động chính, kiếm tiền nuôi cả gia đình nhưng mẹ chồng và chồng vẫn coi tôi như con hầu. Tôi đi làm thêm giờ đến khuya mới về nhưng mẹ chồng cũng chỉ để phần chút cơm thừa, canh cặn, nhìn đã chẳng muốn ăn. Hễ tôi về đến nhà thì mẹ chồng và chồng sẽ tự động giao cho tôi việc chăm con và dọn dẹp nhà cửa. Nhiều khi đi làm về, tôi mệt, tôi bỏ mặc tất cả thì sáng hôm sau, mẹ chồng tôi lại nói bóng gió: “Là thân đàn bà con gái mà cái nhà cửa không hề dọn dẹp, bạ đâu bỏ đấy, ăn ở bừa bãi. Không biết thằng Nam nó cưới cô về để làm gì.” Tôi đâu phải siêu nhân để có thể vừa đi kiếm tiền, vừa cáng đáng hết việc nhà?
Tôi ngỏ ý nhờ chồng giúp đỡ chăm con, dọn nhà thì chồng mắng: “Việc đấy không phải việc của tôi. Đàn ông, sao có thể mó tay vào làm những việc của đàn bà như vậy?”. Nhiều lúc thấy sự hy sinh của mình vô ích, tôi tủi thân và muốn lý hôn. Nhưng nghĩ đến con trai, tôi lại không đành lòng.
Hôm trước là sinh nhật của mẹ tôi. Tôi liền mua cho mẹ một chiếc túi khá đắt tiền. Khi đang dắt xe chuẩn bị về nhà ngoại thì mẹ chồng và chồng tôi bắt gặp, họ chửi mắng ầm ỹ vì cho rằng tôi chưa mua được gì cho mẹ chồng và chỉ chăm chăm gửi tiền, gửi đồ về cho mẹ đẻ. Tôi giận quá, nước mắt chảy ròng ròng trên má, tôi nói thẳng: “Mẹ ạ, con hiện đang là lao động chính trong cái nhà này. Con có quyền tiêu những đồng tiền do mình làm ra mà không cần hỏi ý kiến ai".
Ngay sau khi nói xong câu ấy, chồng tát tôi một cái đau điếng và chửi mắng tôi vô lễ, mới kiếm được chút tiền đã lên mặt. Tôi không còn gì để nói nên đã ôm con về nhà mẹ đẻ mấy ngày liền.
Bố mẹ tôi biết chuyện thì buồn lắm. Bố mẹ khuyên tôi nên trở về nhà chồng xin lỗi gia đình chồng và tiếp tục sống cho thật tốt. Tôi kiếm ra tiền nuôi cả nhà, ăn ở không đến nỗi nào nhưng đâu có được nhà chồng tôn trọng. Thử hỏi tôi còn phải sống tốt đến mức nào nữa?
Theo Linh
Dân Việt