Mẹ chồng quả quyết rằng cháu nội giống hệt anh hàng xóm và màn đáp trả của nàng dâu
Mẹ chồng tôi nói rằng Tiến - cháu nội bà giống hệt anh hàng xóm. Với tôi, đó là một sự xúc phạm ghê gớm!
Tôi đã kết hôn với chồng đến nay đã 16 năm. Con trai tôi năm nay 14 tuổi. Tôi với chồng quen và yêu nhau từ khi cả hai còn là sinh viên đại học. Chồng tôi có ngoại hình bình thường, nước da ngăm và chiều cao khiêm tốn. Tôi cao 1m6, da trắng, ngoại hình khá ưa nhìn. Thời gian trôi đi, tôi sinh con, vất vả lo toan cho gia đình, tôi gầy và già đi trông thấy. Ngược lại, chồng tôi ngày càng trẻ trung, phong độ. Nhiều người đùa ác rằng tôi với chồng chẳng khác gì hai chị em khiến tim tôi đau nhói.
Nhưng đó không phải là điều mà tôi đau lòng nhất. Sau khi tôi sinh con trai, tôi nghỉ việc ở nhà chăm con và lo việc nội trợ. Chồng tôi làm việc ở công ty nước ngoài, mức lương cao nhưng công việc vất vả. Anh thường phải đi công tác dài ngày.
Khi con trai tôi lên 3 tuổi, tôi có đi làm ở một vài công ty nhỏ nhưng cảm thấy môi trường làm việc không phù hợp nên lại nghỉ việc. Chồng cũng động viên tôi lui về làm việc nội trợ, chăm lo cho chồng con. Kinh tế trong nhà một mình anh vẫn lo được và anh không muốn tôi phải quá căng thẳng, áp lực. Thấy tôi chỉ ở nhà nội trợ, mẹ chồng tôi tỏ ý không hài lòng, bà thường so sánh tôi với con dâu nhà này, nhà kia. Bà thậm chí còn nghi ngờ tôi có tư tình vì chồng tôi thường đi công tác dài ngày.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Con trai tôi giờ đã 14 tuổi. Con trông khá giống tôi và giờ đã cao hơn bố mình. Con rất ngoan và học giỏi. Thành tích học tập của con luôn đứng top đầu ở lớp. Tuy nhiên, gần đây không biết chồng tôi nghe ai gièm pha mà thường phàn nàn rằng con trai tôi nhìn không giống anh ấy. Tôi vặn lại rằng con trai trông không giống bố nhưng rất giống mẹ. Khoa học đã chứng minh rằng con không nhất thiết phải giống cả bố lẫn mẹ và thực tế cũng có đứa con không giống bố cũng không giống mẹ đó thôi. “Người ta có câu “con trai giống mẹ, con gái giống cha” mà anh. Em trông anh cũng đâu giống bố anh, anh giống mẹ còn gì”, tôi phân bua với chồng.
Sau rồi, tôi mới biết, người để ý, nghi ngờ và nói với chồng tôi không ai khác chính là mẹ chồng tôi. Bà thậm chí còn nói rằng con tôi có trán và mũi giống hệt anh Trung- một ông bố hai con sống ở nhà bên cạnh. Với tôi, đó là một sự xúc phạm ghê gớm!
Trong một lần, tôi nghe trộm điện thoại của mẹ chồng với chồng vào lúc đêm khuya.Trong cuộc điện thoại, bà ra sức khuyên chồng tôi đưa con trai đi xét nghiệm ADN. Nghe được cuộc điện thoại, tôi không kiềm chế được nên đã nói thẳng với chồng: “Anh sống với em bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không tin em hay sao? Nếu anh vẫn cố đi làm xét nghiệm ADN, chúng ta coi như chẳng còn gì nữa.”
Tuy nhiên, mẹ chồng và chồng đều không tin tôi. Họ nói dối con trai tôi và đưa nó đi lấy máu. Khi xét nghiệm máu được trả về, cả chồng và con trai tôi đều mang nhóm máu A. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn không tin tưởng, bà nói chuyện nhóm máu giống nhau và chuyện rất bình thường.
Cuối cùng, xét nghiệm ADN thông báo con trai chính là con đẻ của chồng tôi. Tôi bật khóc, ném tờ đơn xin ly hôn lên bàn hét lên với chồng: “Gần 20 năm bên nhau đến tận bây giờ, anh vẫn không tin em. Em nghĩ chúng ta chấm dứt được rồi”.
Thấy tôi đưa con về ngoại và nộp đơn xin ly hôn, chồng tôi lại xuống nước xin lỗi và nói với tôi rằng anh làm xét nghiệm để mẹ “yên tâm” vì tuổi mẹ giờ đã gần đất xa trời. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, anh mong tôi tha thứ và quay về với anh như xưa.
Bố mẹ tôi cũng khuyên tôi nên quay về với chồng vì giờ tôi gần 40 tuổi, không nghề nghiệp, không có thu nhập, họ sợ tôi không thể một mình nuôi dạy con trai. Họ sợ mang tiếng với họ hàng…Nhưng nghĩ đến việc quay trở lại ngôi nhà ấy, tôi thực sự không muốn chút nào.
Theo Minh Tùng
Dân Việt