Lén nghe được bí mật sau cánh cửa nhà chồng, tôi ngỡ ngàng đến bật khóc
(Dân trí) - Đến thăm bố mẹ chồng, tôi chết lặng khi nghe bà nói chuyện về mình...
Chồng tôi là người Hà Nội gốc, con trai duy nhất trong một gia đình có điều kiện, bố mẹ làm ăn khá giả. Còn tôi, một cô gái tỉnh lẻ, có chút nhan sắc, học thức ổn, công việc ổn định nhưng chưa từng dám mơ tới chuyện “trèo cao”.
Tôi gặp anh khi còn là sinh viên, lần đầu là trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ. Khi ấy, tôi chỉ là cô gái rụt rè, luôn nép mình giữa đám đông. Còn anh sáng sủa, năng động, lại nổi bật giữa đám bạn bởi sự chững chạc và có phần ga lăng.
Anh theo đuổi tôi dai dẳng suốt những năm đại học, thậm chí đến tận khi tôi ra trường và bắt đầu đi làm. Nhưng tôi không tự tin khi biết về gia cảnh nhà anh và xung quanh anh không thiếu gì những cô gái xinh đẹp, có tiền khác. Tôi sợ yêu rồi sẽ khổ.
Chính sự chân thành và kiên trì của anh đã khiến tôi dần mở lòng. Tôi bắt đầu cố gắng hơn trong công việc, nỗ lực để có thể tự tin đi bên anh, không cảm thấy mình là người “lép vế” trong mối quan hệ. Chúng tôi chính thức yêu nhau khi tôi được nhận vào làm ở một tập đoàn lớn.
Vài năm sau, khi công việc của tôi ổn định, hai đứa quyết định về ra mắt gia đình. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận ánh mắt dò xét, sự nghi ngại hay thậm chí là khước từ từ phía bố mẹ anh. Nhưng trái ngược với những lo lắng trong tôi, bố mẹ anh tỏ ra niềm nở, nhẹ nhàng và dễ gần.
Ngày cưới, ai nhìn vào cũng xuýt xoa: “Mai số hưởng thật đấy. Vừa xinh, vừa giỏi lại còn lấy được chồng giàu, gia đình chồng thì quý như con gái ruột". Còn tôi, bước vào ngôi nhà ấy với một niềm tin trọn vẹn rằng, mình đã chạm tới hạnh phúc.

Tôi chết lặng khi biết mẹ chồng muốn tìm vợ mới cho con trai (Ảnh minh hoạ: KD).
Nhưng hóa ra, hạnh phúc ấy chỉ là vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài. Hơn hai năm sau kết hôn, tôi vẫn chưa một lần mang thai. Áp lực bắt đầu len lỏi vào từng bữa cơm, từng ánh nhìn.
Chồng tôi không còn nồng nhiệt như thuở mới cưới. Anh dần thay đổi: Thường xuyên về muộn, nhiều hôm nồng nặc mùi rượu và lạ lẫm hơn là mùi nước hoa phụ nữ. Tôi cố tự dối mình, nghĩ rằng anh chỉ đi tiếp khách, rằng mọi thứ vẫn ổn…
Bố mẹ chồng vẫn nhẹ nhàng, an ủi: “Có thể nó buồn vì chuyện con cái nên mới uống vài ly, con đừng trách”. Nghe những lời đó, tôi càng thêm tự trách bản thân. Tôi lặng lẽ đi khám, uống thuốc, thử mọi phương pháp. Kết quả, sức khỏe sinh sản của tôi hoàn toàn bình thường, chỉ là chưa gặp thời điểm thuận lợi.
Tôi rủ anh đi khám, thậm chí đề nghị thụ tinh nhân tạo nhưng anh lảng tránh. Khi anh bảo bận, khi lại gạt đi: “Em đừng nghĩ linh tinh. Hai đứa còn trẻ, từ từ sẽ có”. Sau đó là những cuộc gọi không được trả lời, tin nhắn tôi gửi cũng bị bỏ lơ.
Cô đơn nhất là khi sống cạnh người mình yêu mà vẫn thấy lạc lõng. Tôi gồng lên chịu đựng, đêm về chỉ biết úp mặt vào gối mà khóc, giấu bố mẹ ruột, giấu cả bạn bè vì không muốn ai lo lắng hay xót xa thay cho mình.
Cho đến một buổi chiều… Hôm đó, tôi tan làm sớm, ghé qua nhà chồng thăm bố mẹ. Cửa nhà chỉ khép hờ, tôi bước vào sân, định lên tiếng chào thì bỗng khựng lại khi nghe giọng mẹ chồng vọng ra từ phòng khách.
“Con bé Vân nhà bác Lan lấy chồng rồi đấy. Ngày ấy mà Nam nghe lời mình, đến với nó thì giờ chắc đã bế cháu rồi. Con bé ngoan, giỏi, nhà lại gần. Chứ Mai thì xa xôi, lấy về mà mãi chẳng đẻ được… Hay là tìm cho Nam mối mới?”.
Tôi chết lặng. Từng chữ như nhát dao xoáy vào lòng. Vân là cô gái hàng xóm nhà mẹ chồng tôi, hóa ra từng được bà nhắm cho anh, thì ra bà vẫn tiếc.
Tiếc cho con trai mình vì đã không chọn "đúng người". Người phụ nữ mà tôi vẫn gọi là mẹ, người từng nắm tay tôi vỗ về: “Mẹ không ép chuyện con cái đâu, cứ vui vẻ là được” thì ra chỉ đang cố gắng giữ vẻ ngoài tử tế.
Tôi đứng lặng, đôi giày chưa kịp tháo, mắt cay xè. Một lúc sau, tôi lặng lẽ quay đi như chưa từng đặt chân đến đó. Hôm ấy, tôi về thẳng nhà, nằm co ro trên giường, nước mắt cũng không thể rơi nổi. Tôi không chỉ thấy tổn thương vì chồng, mà còn vì sự phản bội đến từ chính người tôi từng xem như mẹ ruột.
Hơn hai năm hôn nhân, tôi nhận ra, mình đã cố gắng quá nhiều cho một mối quan hệ chỉ còn sự lạnh nhạt. Chồng hờ hững, mẹ chồng hai mặt, trước mặt là lời an ủi, sau lưng lại tìm cách thay thế tôi bằng một người khác.
Tôi phân vân không biết mình nên làm gì đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.