Hạnh phúc muộn
(Dân trí) - Một mái ấm và một đứa con trai khi tuổi “đã toan về già” là phần thưởng cuộc đời dành cho người phụ nữ phải chịu đủ bầm dập như chị.
Tin chị “vượt cạn” thành công ở cái tuổi hơn 50 khiến nhiều người mừng thay. Một thằng cu kháu khỉnh, giống bố như tạc. Chị hạnh phúc lắm, cười suốt ngày. Đôi má đầy nám đỏ ửng, mắt long lanh khi nhìn ngắm thằng cu Thiên. Chị bảo, đặt tên nó là Thiên - là Trời, mặt trời của cuộc đời chị lúc bóng xế.
Chị là con thứ 5, lại là con gái duy nhất trong nhà. Chị đẹp, một vẻ đẹp ngây thơ, thánh thiện. Chị đảm đang, giỏi giang đồng áng. Khi 4 người anh lần lượt ra chiến trường thì mình chị làm lụng ruộng vườn nuôi mẹ vì cha vốn đoản mệnh. Càng vất vả, chị càng đẹp, cứ mơn mởn như lúa thì con gái.
Trai làng ngấp nghé, tối tối đứng chật cổng nhà nhưng chị lại phải lòng anh cu Tài ở xã bên. Anh cu Tài đẹp trai, nhà khá giả, chỉ mỗi tội nhìn cứ èo uột thế nào. Mẹ can ngăn, chị chỉ cười “miễn anh Tài yêu con là được”. Rồi chị có bầu. Cái thời ấy, chửa trước khi cưới chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ. Chị sợ, giục anh Tài bảo gia đình mang trầu cau sang dạm hỏi.
Mấy ngày chờ đợi, anh Tài sang, mặt xám ngoét: “Bố mẹ anh không cho cưới! Thầy bói bảo hai đứa mình không hợp tuổi. Lấy em anh sẽ chết non mà nhà anh 3 đời độc đinh…”. Rứa còn đứa con? Chị thảng thốt. Chú Tài cúi gằm mặt xuống đất: “Anh không biết…”. Chị như ngã quỵ xuống. Tìm đến nhà Tài, bố mẹ anh chỉ cười khẩy, biết đâu chẳng phải máu mủ nhà này. Tim chị như có ngàn vết cứa…
Chị uất nghẹn, chạy ra sông tìm đến cái chết nhưng thương đứa con trong bụng không có tội tình gì lại lóp ngóp bò lên. Hàng xóm đàm tiếu, họ hàng xỉ vả, mẹ khóc… chị cứ nhắm mắt cho qua mà sống đợi đến ngày sinh nở. Ngày anh Tài làm đám cưới với con gái của một ông cán bộ huyện - chị trở dạ. Đứa bé đoản mệnh, chết ngay sau khi chào đời. Nụ cười trên môi chị tắt luôn từ đấy.
Rồi một ngày, ông anh trai (sau khi xuất ngũ làm cán bộ xã) bế về một đứa trẻ, bảo người ta vứt, thấy tội nên mang về cho chị nuôi. Nụ cười tươi dần trên môi chị. Con bé Hiền lớn nhanh như thổi, chẳng ốm đau gì cả. Có nó, chị dần lấy lại sinh khí. Người ta lại thấy chị hát, tiếng hát vẫn du dương như thủa con gái.
Khi con bé lên lớp 3 thì sự thật được hé lộ. Nó chẳng phải bị bỏ rơi! Nó là con của con gái anh trai chị, tức cháu gọi chị bằng… bà. Thì ra, mẹ con bé yêu đương rồi có bầu, nhà trai không chịu cưới. Bố mẹ nó thu xếp cho con đến tỉnh khác, ở nhờ một người quen. Sinh xong, mẹ nó quay lại trường học tiếp còn nó được ông ngoại, tức là anh trai chị đưa về cho chị nuôi.
Rồi đứa cháu gái cuối cùng cũng được nhà người yêu chấp nhận. Nó về, khóc xin chị trả con. Chị đau như cắt từng khúc ruột. “Người ta” nỡ lừa chị, nỡ để cho chị hy vọng về chỗ dựa cuối đời. Dẫu đau đớn, chị cũng đồng ý trả con bé Hiền về với bố mẹ nó. Mình chị lại thui thủi, héo hắt trong chiếc nhà nhỏ cuối xóm. Căn nhà lại trở về với vẻ âm u trước kia.
Rồi một ngày, cái tin chị lấy chồng khiến cái xóm nhỏ xôn xao. Chồng chị là ông đại tá về hưu góa vợ có 3 đứa con. Mà người dạm hỏi chị cho ông đại tá Bình lại chính là cô con gái đầu. Nghe người ta đồn cái sự hiền lành chăm chỉ của chị, nó tìm đến. “Con muốn dì trở thành bạn của bố. Ông già rồi, cả cuộc đời chỉ biết đánh đấm, giờ về già lại vò võ một mình, tội lắm”.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng chị cũng đồng ý. Người ta bảo chị dại, đã ở vậy gần một đời rồi, tiếc gì không ở tiếp cho khỏe cái thân. Cái tuổi này rồi, thêm chồng con nữa, không khéo chẳng được nhờ cậy gì lại đi làm osin không công. Chị để ngoài tai. Chị đi lấy chồng ở cái tuổi 50. Chị chẳng ngờ, nhà chồng lại đối diện ngay với nhà anh Tài.
Rồi như có phép màu, chị có mang. Vượt cạn ở cái tuổi này không phải là điều dễ dàng. Sau hơn 1 ngày vật vã, cuối cùng thằng bé cũng chào đời, mẹ tròn con vuông. Ông Bình thở phào, ngượng nghịu bế thằng con còn nhỏ tuổi hơn cả mấy đứa cháu của mình mà cứ rung lên bần bật.
Còn anh Tài, sau khi cưới con gái ông cán bộ huyện cũng sinh được được 2 cô con gái. Chán cái tính khù khờ, chẳng bao giờ dám tự quyết điều gì của chồng, cô vợ đi cặp bồ rồi mang theo đứa con gái đầu vào Nam. Anh Tài thui thủi nuôi con bé út. Ông bà cố Tài gặp chị ngoài đường chẳng dám nhìn, lẳng lặng bước đi. Nếu không vì cái tính hợm mình, biết đâu, ông bà đã có một đứa cháu trai nối dõi tông đường.
Vĩnh Khang