Hành động của vợ ngày ly hôn khiến người chồng quyết định xé đơn
Tôi năm nay 35 tuổi, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo lại đông con. Biết hoàn cảnh nhà mình, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ cố gắng học hành để một ngày kia có thể thoát nghèo, lo cho gia đình.
Sau khi ra thành phố học đại học, tôi bắt đầu tìm kiếm công việc làm thêm để trang trải cho cuộc sống của mình. Công việc đầu tiên của tôi là bồi bàn ở 1 cửa hàng đồ ăn nhanh. Tôi quen Thu- vợ tôi vì cô ấy cũng làm việc ở đây. Thu cũng là con nhà nghèo như tôi. Cô ấy học rất giỏi, giàu nghị lực và luôn biết vươn lên. Chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay và gắn bó với nhau suốt 4 năm đại học.
Sau khi ra trường, tôi về nhà Thu ra mắt và hỏi cưới Thu làm vợ. Ban đầu, bố mẹ Thu không hề thích tôi. Họ nói rằng tôi quá nghèo, không thể lo cho Thu và khuyên cô ấy bỏ tôi, chọn người khác. Bất chấp sự phản đối, khuyên can từ gia đình, Thu vẫn một lòng một dạ theo tôi.
Sau khi tổ chức đám cưới, tôi với Thu ra thành phố tiếp tục mưu sinh. Chán công việc văn phòng với mức lương eo hẹp, tôi với Thu quyết định bắt đầu kinh doanh đồ điện tử. Thiếu kinh nghiệm, thiếu mối quan hệ lại bị đối thủ chèn ép, việc kinh doanh của chúng tôi nhiều lần thất bại thảm hại. Chúng tôi từng trải qua những ngày nợ nần chồng chất, bị chủ nợ liên tục dằn mặt.
Trong những lúc khổ đau, bế tắc nhất, Thu vẫn không từ bỏ tôi. Thu vẫn luôn tin tưởng rằng sau này, chúng tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng chúng tôi cũng dần rút ra được kinh nghiệm. Tôi với vợ chuyển sang kinh doanh giầy dép da. Công việc kinh doanh dần khá hơn, giúp chúng tôi trả được hết khoản nợ năm xưa.
Thấy công việc đã ổn định, tôi với vợ bàn nhau sẽ sinh một đứa con. Tuy nhiên, sau 1 năm cố gắng, vợ tôi vẫn chưa có tin mừng. Tôi đưa vợ đi khám. Cả tôi và cô ấy đều chết lặng khi biết nguyên nhân là ở cô ấy. Vợ tôi đã khóc khi kể lại với tôi rằng, khi còn học phổ thông, cô ấy đã bị 1 gã sở khanh lừa gạt và phải đi phá thai khi cái thai đã được 5 tháng tuổi. Lần phá thai đó có thể là nguyên nhân khiến cô ấy không thể mang thai, sinh nở.
Tuy rất đau lòng nhưng tôi vẫn ôm vợ và nói rằng chúng tôi vẫn có thể chữa trị và làm bố, làm mẹ. 7 năm qua, tôi với vợ đã đặt chân đến không biết bao nhiêu bệnh viện, phòng khám nhưng con vẫn chưa đến với chúng tôi. Áp lực từ gia đình, dòng họ khiến tôi với vợ căng thẳng, mệt mỏi, thường xuyên cãi vã. Cuối cùng, tôi với cô ấy quyết định sẽ ly hôn, để giải thoát cho nhau.
Sáng hôm đó, chúng tôi dậy sớm, tôi chở vợ đi làm thủ tục ly hôn. Trên đường đi, chúng tôi không nói một lời nào, vợ chỉ lặng lẽ đi theo tôi. Sau khi chị công chức hướng dẫn, tôi sẵn sàng ký tên vào văn bản. Tuy nhiên, tôi thấy chị công chức liên tục quờ tay, ra dấu cho tôi mà không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vợ thì thấy nước mắt cô ấy đang chảy ròng ròng.
Thấy vợ khóc, tôi đau đớn vô cùng. Giọt nước mắt của vợ nhắc tôi về quãng thời gian chúng tôi khó khăn, cô ấy vẫn không bỏ rơi tôi, một lòng một dạ theo tôi. Nhưng giờ, lúc cô ấy gặp khó khăn, tôi lại nỡ lòng rời bỏ cô ấy.
Suy nghĩ một hồi lâu, xúc động, nghẹn ngào, tôi nắm lấy tay vợ và nói: “Chúng ta không ly hôn nữa. Anh sai rồi. Em về nhà với anh. Chúng ta sẽ nhận con nuôi”.
Theo Thùy Anh
Dân Việt