“Hai mặt đối lập” của vợ
Chủ nhật, em vừa đi chợ về đến đầu ngõ, còn cách vài căn nhà, cu Bin đã khẳng định một cách chắc nịch: “Má về kìa ba ơi!”. Chẳng phải cu Bin tài giỏi gì, mà chỉ vì “hình” chưa thấy thì “tiếng” em nói chuyện với hàng xóm đã vang lên lồng lộng…
Không chỉ “um sùm” ngoài xóm, em còn “um sùm” ngay cả trong nhà, mà “thính giả” chỉ có anh và cu Bin. Nói chuyện với chồng, với con mà lúc nào em cũng để “volume” ở mức cao, nghe cứ hết hồn. Đấy là chưa kể những khi em cãi nhau với anh hay quát mắng cu Bin, âm lượng mà em tạo ra chỉ có thể dùng từ “khủng” để hình dung. Kết quả là sau mỗi lần nhà mình cãi nhau, nhờ “đài phát thanh” miễn phí của em, hàng xóm đều biết tường tận đầu đuôi, kể cả những chuyện thuộc hàng “thâm cung bí sử”… Anh nhớ có lần, cu Bin quậy trong trường, bị mời lên phòng giám thị nghe mắng. Về nhà, anh biết chuyện nên hỏi thăm: “Con bị thầy giám thị la nhiều không?”. Con tỉnh bơ: “Thầy la không bằng một góc của má, xi-nhê gì!”…
Nói lớn chưa đủ, từ ngữ mà em dùng với chồng, với con cũng đáng phải bàn. Dường như em chẳng thèm chọn từ khi nói chuyện, thích là em “phang” thẳng. Quanh đi quẩn lại cũng mấy chuyện nhỏ như cu Bin lười đi tắm, anh làm đổ đồ ăn dơ bàn… vậy mà em dùng toàn những từ đao to búa lớn. Mẹ em sang chơi, nghe em mắng anh vì làm dơ nhà tắm, bà mới hỏi: “Mày chửi thằng Hùng hay thằng Bin vậy?”…
Một điều vô cùng đau đớn với anh là ngày xưa, khi hai đứa mình mới quen, em thu hút anh không phải bằng nhan sắc hay bằng tính tình, mà bằng cách nói chuyện thông minh sắc sảo, đặc biệt là giọng nói vô cùng ngọt ngào. Ai ngờ đâu, khi đã lấy nhau, em thay đổi cái rụp, khiến anh như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục…
Hàng xóm của mình, những người đã quen với phong cách um sùm của em, ít ai ngờ em vẫn còn một cách nói chuyện khác: vừa đủ nghe, dịu dàng, ngọt ngào… Đấy là khi em vào cơ quan làm việc, nói chuyện với đồng nghiệp, với khách hàng, với đối tác, nghe ngọt cứ như rót mật vào tai. Đau nhất đối với anh là những lần vô tình nghe em nói chuyện điện thoại với khách hàng ở nhà, anh cứ ngơ ngẩn, ngỡ đây là một người hoàn toàn khác chứ không phải vợ mình.
Mong muốn biến em-ở-nhà giống hệt như em-ở-cơ-quan, anh tìm đủ mọi cách để thay đổi em. Nhưng dù anh nói hoài nói mãi, em vẫn chứng nào tật nấy. Mong là “sức đề kháng” của anh và cu Bin ngày càng cao, nếu không, e là sẽ mất sức bởi “giàn âm thanh khủng” của em.
Theo Nguyễn Hùng
PNO