Giám đốc chọn vợ và chiêu giả ốm của mẹ chồng
Trong thâm tâm của bà Loan, tiêu chuẩn chọn con dâu của bà phải cao lắm. Có thế mới xứng với đứa con trai giỏi giang của bà. Với lại bà cũng trót chửi đổng, khoe khoang với hàng xóm rồi.
Tùng là giám đốc một xí nghiệp làm ăn phát đạt. Vì mải mê công việc, quay đi ngoảnh lại anh đã ngoài ba mươi, thế mà vẫn chưa tìm được một nửa của mình. Mọi người ai cũng thắc mắc “Anh Tùng này cao to, đẹp trai, thành đạt thế mà sao lại khó lấy vợ nhỉ?”. Bà Loan mẹ Tùng nghe thấy thế phật ý lắm. Có bận bà còn bức xúc vặc lại “Con trai tôi đầy gái bám, toàn đứa đẹp như tiên sa, lại còn là con nhà gia giáo đàng hoàng nhưng nó chẳng thèm ngó tới. Đâu mượn đến các bà phải lo cho...”.
Ba mươi mốt rồi ba mươi hai, đùng một cái nghe tin giám đốc Tùng sắp cưới vợ, là cô bé làm chân văn phòng ở ngay công ty anh.
Thoạt nhiên nghe Tùng báo tin “Con sẽ lấy vợ vào cuối năm”, ông bà Loan mừng lắm. Nhưng khi biết cô con dâu tương lai chỉ là cô bé nhân viên văn phòng thì bà Loan giãy nảy “Không được đâu con. Thiếu gì đứa giỏi giang, tử tế con không lấy mà lại lấy con bé này. Nó không xứng với con một tí nào hết”.
Chẳng là trong thâm tâm của bà Loan, tiêu chuẩn chọn con dâu của bà phải cao lắm. Có thế mới xứng với đứa con trai giỏi giang của bà. Với lại bà cũng trót chửi đổng, khoe khoang với hàng xóm rồi... Tùng biết cái bụng của mẹ mình nên anh bảo “Mẹ ơi, lấy vợ thì không quan trọng gì về địa vị hay bằng cấp đâu mẹ ạ. Điểm mấu chốt là chúng con thấy hợp, thấy mến, ở bên nhau lúc nào cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi. Con trai mẹ đã 32 tuổi đầu, mẹ đừng lo. Con tin mẹ mà gặp Thúy, mẹ cũng sẽ ưng ý”.
Ngày Tùng dẫn Thúy về ra mắt, bà Loan giả ốm nằm trong phòng. Nhà cửa bà bày bừa không buồn dọn dẹp. Tùng vừa mở cửa, nhìn tình hình là đoán ngay ra dụng ý của mẹ mình. Anh đưa Thúy vào phòng, đến bên giường mẹ. Nghe tiếng bước chân của con trai và con dâu tương lai, bà Loan vẫn nhất quyết nhắm mắt nằm im.
Sau đó, bà nghe thấy tiếng Thúy chào mình. Cô bé ngồi vào cạnh giường, đưa tay sờ trán, sờ người bà và lo lắng hỏi: “Bác ơi, bây giờ bác cảm thấy thế nào rồi ạ?”. Lúc ấy, bà đành phải miễn cưỡng mở mắt ra.
Ấn tượng đầu tiên của bà Loan về Thúy là cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, còn chút trẻ con. Hàng mi cong, đôi mắt đen sáng rỡ, to và trong veo như mắt nai. Tóc chải dài tết gọn vắt phía trước trông lại có nét duyên của con gái truyền thống. Bà thầm nghĩ “Giọng nói của con bé này dễ nghe, êm tai quá”. Đoạn bà giả vờ húc hắc ho và bảo: “Đêm qua bác không ngủ được, mệt quá. Cháu ngồi chơi, trưa ở lại ăn cơm cùng gia đình”.
Thúy cũng không khách sáo mà quay sang bảo Tùng “Thế anh ngồi đây chơi với mẹ cho bác đỡ buồn”. Còn cô xắn tay vào dọn dẹp nhà cửa. Xong đâu đấy cô mở tủ lạnh lấy đồ nấu ăn. Chỉ một loáng mùi thức ăn thơm nức bay tít tận lên phòng. Bà Loan thấy bụng đói cồn cào đành ngồi dậy bảo Tùng: “Mẹ con ta xuống bếp xem khách thết đãi chủ món gì chứ”.
Khi bà Loan và Tùng xuống bếp, mâm cơm ngon lành, đẹp mắt đã được bày biện sẵn sàng. Thúy vẫn đang bận rộn trong chiếc tạp dề làm bếp, đôi má hồng tía, miệng cười rạng rỡ “Cháu mời bác xuống ăn cơm cho nhanh hết mệt ạ”. Bà Loan ngồi vào bàn ăn, tự nhiên thấy trong bụng vui vui chứ không còn hậm hực với con trai như trước nữa. Bà thầm nghĩ “Thằng Tùng nói đúng. Nó sống với ai thì sống, thấy vui vẻ, thoải mái là tốt rồi”.
Theo Bảo Dương
Phụ Nữ Việt Nam