Giấc mộng vàng dễ gì từ bỏ

(Dân trí) - Vậy là càng ngày em càng lún sâu, mắc nhùng mắc nhằng vào cái lưới do chính mình giăng nên. Để từ bỏ quyền lực, tiền bạc và cả danh lợi như hiện nay, với em chị tin là khó.

Em xinh xắn, ưa nhìn lại có cái miệng dẻo ngọt ít ai bì kịp, nhưng thế không phải là tất cả, nên hãy cố đừng để người khác bắt được thóp của mình và phơi bày toàn bộ sự thật.

Giấc mộng vàng dễ gì từ bỏ




Việc em ở lại ký túc xá dành cho người nước ngoài để “làm thêm”, làm đêm chẳng ai còn lạ. Em đánh răng trong phòng pha nước tối om om, không dám bật điện sợ lộ, làm cho mấy người đi làm sớm tưởng gặp ma. Dẫu biết những người như em thì không được phép cho mình xấu hổ nhưng giá mà có thì vẫn tốt hơn. Vì nếu không biết ngại con người sẽ làm nhiều việc táng tận lương tâm tới mức độ ngày một nghiêm trọng.

Chừng nào em còn tự hào “Chồng nghèo, tao bỏ chứ chồng nào dám bỏ tao” thì chừng đó những người đồng hương và ngay cả bồ của em cũng chẳng coi em ra gì.

Em quẳng con cho bố mẹ nuôi để đi làm ăn, thuê một căn hộ nhỏ xịn cách nhà chỉ năm cây số, lý do thì ai cũng hiểu. Em khoe con mình chẳng thiếu thứ gì, trong khi thời gian em dành cho nó được bao nhiêu mà nói hùng hồn thế.

Cách em vượt khó để làm một bà mẹ đơn thân tốt, mọi người đều thông cảm, song sao em không tự biết vị trí của mình, cứ cảnh vẻ, lên mặt quá đáng, em làm như có mỗi mình em làm việc vậy. “Em vội lắm”, “em không có thời gian”. “Trăm công nghìn việc đang chờ em kia”. Và ai làm mất thì giờ vàng ngọc của em thì liệu cái thần hồn, bị sếp cảnh cáo, ghi lỗi “quản lý, làm việc không tốt” như chơi.

Em cho H. nghỉ việc chỉ vì nghe phong thanh nó nói xấu mình. Miệng thiên hạ bịt sao hết được hả em? Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng có làm. Và mọi người thừa biết em đi lên từ cái gì. Chà đạp người khác để nâng mình lên, thế nên cách em xúc phạm đồng nghiệp chứng tỏ sự thiếu chuyên nghiệp và ứng xử vô cùng kém, em nghĩ mình hơn người, mình được việc hơn người khác trong khi thực tế đại đa số ai được phối hợp với em đều lắc đầu ngán ngẩm, em chưa biết mình là ai rồi. Thật ra, những cây tầm gửi thường vẫn không thể nào tự chủ cho cuộc sống của mình.

Sao em không thử đi lên bằng đôi chân và tỏ rõ năng lực vững chắc của bản thân. Em hãy thử giãn dần thế lực kia đi, hòng khiến đồng nghiệp thực sự tâm phục khẩu phục và hợp tác làm việc tốt hơn. Hiện mọi người chỉ nể cái người to lớn phía sau em thôi, người mà hiện giờ sẵn sàng mang cả giang sơn đổi lấy bồ đẹp, nhưng trong tương lai chắc gì người ta đã vẫn mù quáng như thế, chắc gì vợ người ta đã để yên cho.

Em yêu sếp là việc riêng của em, nhưng đừng cậy vào đó để kiếm tìm lợi lộc rồi hạnh họe người khác, kẻo khiến họ càng thêm dè bỉu, khinh thường cho. Rồi ông ta cũng sẽ về nước, còn lại em, cùng những người đồng hương sẽ gặp gỡ em hàng ngày thôi.

Nên nhớ cuộc đời còn xa lắc lơ và không phải em sẽ luôn hấp dẫn xinh đẹp, trẻ mãi như thế, đừng sớm khiến mình trở nên rẻ.

TSL

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm