Gái trẻ thành phố thua sao được bà vợ già ở quê
Mỗi lần thấy Phương gửi xe máy để lên gác là mấy bà già cùng dãy nhà tập thể lại nhìn cô với ánh mắt dò xét, khinh thị. Mấy chàng thanh niên ở cùng phòng với Liễu hễ thấy Phương đến là nhấm nháy ra hiệu rút khỏi phòng đi đâu đó để cho họ tự do. Cánh đàn ông thừa biết quan hệ của Phương và Liễu ở mức nào.
Cô đến đây thường xuyên một tuần ba, bốn lần, dọn dẹp, nấu nướng cơm nước, giặt giũ quần áo, chăm sóc Liễu như người vợ chăm sóc chồng hết lòng. Nhiều đêm cô ngủ luôn lại căn phòng, trên chiếc giường cá nhân cùng Liễu mặc cho mấy chàng thanh niên nhăn mặt cười gượng, đi thì cũng dở ở không xong. Sáng hôm sau phải chờ Liễu ra ngoài quan sát thông báo không có người cô mới nhanh chân ra khỏi phòng trở về nhà.
Một lần khi Phương đang đứng mở khóa vào phòng Liễu, có một bà cụ từ gian phòng cách đó hai nhà mở cửa ngó ra. Thấy cô, bà tiến đến gần, nhìn lướt khắp người rồi nói nhỏ:
- Cô Phương ạ, tôi muốn gặp cô để cho cô một điều.
Làm sao bà cụ này có thể biết tên mình? Cô ngạc nhiên nhìn bà chăm chú: ”Chúng tôi biết cô vẫn thường đến đây, quan hệ của cô với chú Liễu chẳng khác gì vợ chồng”.
Phương khó chịu nhưng cố ra vẻ bình thản.Mấy bà già lẩm cẩm dám xía vô chuyện riêng người khác.
- Chú ấy đã có vợ và bốn thằng con trai ở nhà quê. Cô còn trẻ lấy đâu chẳng được chồng mà dại dột đâm đầu vào một người đàn ông như thế. Thật phí cả đời!
Cái tin bà cụ báo không làm Phương ngạc nhiên, với vẻ thản nhiên cô nói:
- Cảm ơn cụ! Cụ có biết anh ấy sắp li dị vợ và cưới tôi không? Chúng tôi đang tìm mua nhà, khỏi làm ảnh hưởng đến ai cả.
- Trẻ người non dạ, chưa hiểu hết lòng dạ đàn ông đấy thôi. Bỏ vợ làm sao được. Một tay chị ấy nuôi bố mẹ chồng và chăm một lũ con trai, thờ tự hương khói nhà chồng thay anh ta ...Xa nhà, lừa vợ dối con, lợi dụng cô để giải trí mua vui cho khuây khỏa thôi. Cùng là đàn bà, thương cô chúng tôi nói vậy, cô biết mà tránh kẻo mang tiếng cướp chồng, phá hoại gia đình người khác. Đừng để sau này thân xác tàn tạ chẳng ma nào thèm…Bà cụ quay vào căn nhà của mình, còn lại Phương đứng chơ vơ. Lòng run lên tức giận, hí hoáy một lúc cô mới mở được khóa rồi bước vào căn phòng của Liễu. Bốn chiếc giường cá nhân kê bốn góc, đồ đạc sơ sài quen thuộc. Trong căn phòng này, cô đã nhiều lần ngất ngây trước những cử chỉ vuốt ve, âu yếm và sự đòi hỏi chiều chuộng tình yêu của Liễu. Anh chia sẻ với cô bao nhiêu điều…Rằng anh lấy vợ không có tình yêu, hoàn toàn do cha mẹ sắp đặt. Chỉ đến khi gặp Phương anh mới biết thế nào là sự dịu ngọt của tình yêu...Anh sẽ bỏ vợ, sẽ cưới Phương, anh đang tìm mua nhà và sẽ sắm sửa đồ đạc mới thật tiện nghi, đâu có tạm bợ như mấy thứ này...Trước sau gì họ cũng là vợ chồng thì Phương phải giữ gìn với Liễu làm gì cơ chứ!
Phương chờ đợi tất cả mọi điều Liễu đã hứa. Mỗi tuần ba, bốn lần hay khi nhớ anh cô lại tới đây. Nhớ lại những lần cô thông báo có thai, anh đều khuyên cô giải quyết vì điều kiện lúc này chưa thuận lợi, thiệt thòi cho cô...ba lần nạo phá thai, bỏ đi những đứa con chưa thành hình, bác sĩ cũng cảnh báo cô sẽ khó có con sau này. Phương cũng đã cảm nhận được cơ thể và sắc đẹp của mình đã bắt đầu tàn phai khi son phấn không che nổi nước da trắng xanh khiến bạn bè gặp cô đều ngạc nhiên nghi ngờ cô đau ốm.
Vậy mà cô vẫn phải chờ, vẫn hy vọng vào sự chia tay giữa người đàn ông cô yêu với bà vợ già ở quê. Người đàn bà quê mùa chân lấm tay bùn lam lũ vì nuôi bốn thằng con làm sao có thể sánh được với cô gái ở thành phố mới hai mươi tư tuổi xinh đẹp, duyên dáng, ăn mặc sành điệu lại biết cách chiều chuộng chăm sóc chồng như cô? Có phải vì cô bất chấp tuổi tác chênh lệch, hoàn cảnh để yêu và sống với anh mà những người đàn bà kia đều nhìn cô với ánh mắt khó chịu ghen ghét chăng? Họ đâu biết tình yêu là gì?
Theo Kim Liên
Vietnamnet
Vietnamnet