Em hãy để cho chính mình được yên
(Dân trí) - Nhiều lần, em nói rằng em chỉ muốn được yên. Có điều, chính em không biết cách để cho mình được yên như thế nào...
Một vị thiền sự từng nói: “Tự do có được nhờ tu tập và thói quen. Bạn phải rèn luyện mình cách bước đi như một người tự do, ngồi như một người tự do và ăn như một người tự do”. Thế đấy, mỗi một chúng ta có trách nhiệm tự biến mình trở thành người tự do. Chứ không phải thế giới này mang cho mình điều ấy.
Những ngày làm mất tự do của mình, trong mắt em hình như luôn có một mũi dùi rất nhọn, luôn chĩa về thế giới và sẵn sàng công kích. Em không để bất cứ thông tin gì lọt ra khỏi tầm hiểu biết, không để bất cứ thứ tâm trạng nào lắng xuống, chỉ có thể ôm đồm chứ không bao giờ đặt xuống điều gì. Nhất nhất, em phải giữ lại cho mình và oán trách thế gian này không chịu để cho mình được yên. Kết quả, là em kiệt sức! Mọi thứ đầy mệt mỏi.
Nếu sự bình yên trong mỗi một cuộc đời như một ngọn đèn, dùng để thắp sáng và sưởi ấm, thì để nuôi dưỡng ngọn đèn ấy, em đã phải học cách tránh cho mình gió bão. Như cách xây một ngôi nhà kín, để những điều xô bồ ồn ã ngoài kia không tác động được mình. Như cách hạ xuống những tấm kính, ô rèm, nếu những gì đang diễn ra không tốt cho ngọn đèn và đốm lửa trong em. Thật ra thì dòng chảy của cuộc đời xô bồ ồn ã ngoài kia vốn dĩ đã xô bồ, ồn ã lâu rồi. Nhưng cách lựa chọn những mối quan tâm thì với mỗi chúng ta một khác. Em có cả một cuộc đời phía trước để sống và lo toan, nhưng tất cả khoảng thời gian dài dằng dặc ấy rất có thể sẽ trở nên trống rỗng và vụn vỡ nếu em không chọn cho mình được sự bình yên, để dành thời gian, công sức cho ngọn đèn, cho đốm lửa riêng mình.
Những ngày anh để em ở lại mà quyết định rời xa, thì đối với em, anh cũng chính thức trở thành cơn bão ở phía ngoài ô cửa, hòng dập tắt đi những yên lành và ấm áp của em. Cho nên em cũng đành phải chọn cách đóng lại những ô cửa sổ. Như thể đã sang mùa, khép mắt. Mặc kệ cơn bão nào đang đến. Mặc kệ nỗi nhớ nhung da diết về anh hành hạ đêm ngày, em phải để cho mình yên thôi. Phải học cách đi đứng và thở nhẹ như một người tự do. Không ai có thể cố gắng làm em đau khổ nếu em không muốn thế. Không gì ở phía ngoài những bức tường rào có thể xâm lấn vùng lãnh địa an toàn nếu em tĩnh lặng. Không gì hết.
Cuối cùng thì chỉ có em là người có quyền để cho mình được yên...
Hương Ngân