Dù đã hứa ở rể, tôi vẫn nhất quyết ép vợ rời khỏi nhà mẹ cô ấy
(Dân trí) - Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu thương đủ nhiều, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng thắng được bức tường vô hình mang tên “gia đình vợ”.
Trước khi kết hôn, tôi chỉ có một căn nhà cấp 4 nhỏ ở cùng bố mẹ và em gái. Không rộng, chẳng khang trang nhưng ấm áp và đủ riêng tư. Sau đám cưới, tôi bàn với vợ chuyện ra ngoài thuê trọ, chi phí tôi lo.
Tôi muốn dành cho cô ấy một khoảng trời riêng, không phải vướng bận về nhà chồng. Vợ tôi lặng lẽ gật đầu nhưng không vui.
Một tuần sau, cô ấy bảo: “Hay mình về nhà em ở một thời gian? Mẹ em bệnh, chị em đi làm suốt, em cũng muốn gần mẹ”.
Tôi lưỡng lự. Nhà vợ không chỉ có 3 mẹ con, mà còn có chị gái, anh rể và cậu em trai mới ra trường. Quá nhiều người, tôi sợ cảnh va chạm, đụng chạm từng lời ăn tiếng nói. Nhưng vì cô ấy, tôi gật đầu.
Lúc mới về, tôi cố gắng hòa nhập. Lương tôi không nhiều - khoảng 20-25 triệu/tháng - nhưng mọi khoản sinh hoạt tôi đều chia đôi với vợ, không nhờ vả nhà vợ đồng nào. Tôi nghĩ chỉ cần sống biết điều, không phiền ai là được. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Vợ tôi muốn về ở chung với mẹ đẻ để dễ dàng chăm sóc (Ảnh minh hoạ: iStock).
Anh rể tôi là giám đốc một công ty lớn, đi đứng, nói năng lúc nào cũng ra vẻ "trên cơ". Mọi việc trong nhà, dù là cái chổi, cái nồi, tôi cũng phải “xin phép” anh. Chị gái đã quen tính chồng, cứ dặn vợ tôi: “Cái gì cũng nên hỏi ý anh chị. Sống chung mà, đừng làm phật lòng ai”.
Tôi nghe mà tức nghẹn. Một cái nồi cơm cũ muốn thay cũng phải đợi "lệnh"? Tôi bảo vợ: “Cần thì cứ đặt mua đi, có gì anh nói”. Vợ tôi im lặng. Tôi biết cô ấy đang cố nhịn vì mẹ, vì anh chị, vì em trai. Nhưng càng nhịn, họ càng lấn tới.
Em vợ tôi học xong hai năm vẫn chưa đi làm, suốt ngày ở nhà ăn ngủ và xin tiền mẹ, tiền chị. Cứ mỗi lần vợ tôi bán được vài đơn hàng trực tuyến, cậu ta lại mon men xin vài trăm nghìn đi "giao lưu bạn bè". Tôi thấy bất công nhưng cố nín nhịn. Không phải vì sợ, mà vì tôi muốn giữ hòa khí cho vợ.
Đỉnh điểm là 3 hôm trước. Tôi đi công tác về mệt, đang nằm ngủ thì nghe tiếng đập phá dưới nhà. Lao xuống, tôi thấy anh rể đỏ mặt vì rượu, chỉ vào mặt vợ tôi quát lớn: “Cái nồi cơm này ai mua? Ai cho phép mua?”.
Vợ tôi run run: “Dạ… chồng em thấy cái cũ rồi nên đặt cái mới”. Chưa nói hết câu, anh ta đã đập cái nồi xuống sàn rồi mắng vợ tôi không ra gì.
Chị vợ từ trong bếp bước ra, chẳng bênh em mà còn mắng thêm: “Biết tính chồng chị rồi thì sống cho khéo. Làm um sùm lên để làm gì?”.
Tôi không nhịn được nữa. Tôi bước lên: “Tôi mua cái nồi đó. Vợ tôi hiền, chứ tôi thì không”. Chị vợ trừng mắt, đẩy ngã vợ tôi rồi gào lên: “Thấy chưa? Chồng em hỗn với chị đấy. Vừa lòng chưa?”.
Tôi không kịp suy nghĩ, đẩy lại chị ta và nói: “Chị không có quyền đánh vợ tôi. Dù là chị vợ cũng không được phép làm vậy”. Anh rể tôi lúc này lao vào, xô xát là điều không tránh khỏi.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ dọn đồ. Tôi nói với vợ: “Mình ra ngoài thuê nhà. Không phải vì anh nghèo mà phải sống ké để người khác coi thường. Nếu em muốn, mình đón mẹ theo. Anh lo được”.
Vợ tôi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt. Tôi biết, trong lòng cô ấy đang giằng xé giữa chữ “hiếu” và chữ “tình”. Nhưng rồi bất ngờ thay, mẹ vợ tôi từ phòng đi ra, nói chậm rãi mà dứt khoát: “Mẹ sẽ đi với các con”.
Tôi sững người. Bà nhẹ nhàng nói: “Mẹ thấy hết rồi. Con gái mẹ lấy được người như con là may mắn. Mẹ không thể để các con chịu đựng như vậy mãi”.
Tôi nghẹn, không phải giận mà vì thương. Hóa ra suốt thời gian qua, mẹ vợ tôi vẫn âm thầm chứng kiến. Bà yếu nhưng không mù. Bà đã chọn đứng về phía con gái mình và tôi.
Tôi đã không giữ được lời hứa với vợ - lời hứa sống chung với nhà vợ, cùng chăm mẹ. Nhưng đổi lại, tôi giữ được cô ấy, sự tôn trọng và tình yêu mà chúng tôi đã dày công vun đắp.
Tôi chưa mua nhà không phải vì không có tiền. Tôi muốn dành đủ để mua một mái ấm rộng hơn để đón bố mẹ tôi, đón mẹ vợ và mở một cửa hàng cho vợ nếu cô ấy muốn.
Tôi từng nghĩ, nhẫn nhịn là cách gìn giữ hòa bình. Nhưng hôm ấy, tôi học được rằng: Đôi khi, bảo vệ người mình yêu cũng là một cách yêu rất lớn.
Và lần này, tôi hứa: Tôi sẽ giữ lời.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.