“Con gái, chào mừng con trở về nhà”
(Dân trí) - Sáu năm trước, khi tiễn con lên xe hoa, nhìn con xinh đẹp rạng ngời, mẹ khóc. Sáu năm sau, nhìn con một tay dắt con nhỏ, một tay kéo va ly trở về nhà, bơ phờ, mệt mỏi, mẹ mỉm cười đón con.
Con gái, cuối cùng thì con cũng ly hôn rồi. Có gì khủng khiếp đâu, chỉ là ly hôn thôi mà. Chỉ là một người mình không còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi sống chung thì rời bỏ. Mẹ chào đón con trở về nhà.
Tối qua, cả hai bố mẹ đều không ngủ chỉ để bàn về chuyện sau khi hai mẹ con con về, chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa, cho con thoải mái như khi con còn ở nhà.
Có lẽ con đã rất khó khăn khi quyết định ly hôn. Mẹ cũng không cần biết là con làm vậy sai hay đúng. Cũng như ngày con quyết định kết hôn, vì con nói đó là người con yêu, con chọn, bố mẹ cũng không lăn tăn phản đối điều gì. Đường đời, mỗi người đều tự mình phải bước đi, tự mình vấp váp khổ đau, còn mọi “biển cảnh báo” đặt bên đường không phải lúc nào cũng khiến người ta để tâm chú ý hay sợ hãi.
Mấy hôm trước, con có nói rằng con đã lựa chọn sai người, con hối tiếc vì thanh xuân của con đã lãng phí cho một người đàn ông không xứng đáng. Nhưng con ạ, có những quyết định chỉ đúng trong một thời điểm nào đó. Ở thời điểm đó, lựa chọn ấy là đúng, chỉ là nó không thể đúng mãi mà thôi. Vậy nên con đừng tự dằn vặt, đừng trách móc bản thân, cũng đừng nuối tiếc quá nhiều vì những điều không thể thay đổi được.
Có vài người họ hàng khi biết tin có có ý định ly hôn đã bảo mẹ nên tìm cách khuyên ngăn. Họ nói, là đàn bà lỡ dở một lần, sau này khó tìm bến đỗ mới. Họ nói rằng con trẻ tốt nhất nên có mẹ có cha đủ đầy. Họ còn nói rằng, vợ chồng nào chẳng có những bất đồng cãi vã.
Những điều đơn giản đó, lẽ nào bố mẹ không biết. Mẹ chỉ nghĩ, nếu đó là nơi hạnh phúc ấm êm, hẳn con đã không phải đắn đo để rồi buông bỏ. Nếu mái nhà ấy đủ bình yên và ấm áp, có lẽ con đã không bước chân rời đi. Nếu bờ vai kia đủ vững vàng cho con dựa vào, con đã không phải một mình tỏ ra mạnh mẽ.
Có người từng nói với mẹ rằng: Làm cha mẹ, điều đau đớn nhất không phải là không lo cho con một cuộc sống đủ đầy, không nuôi con được thành tài, giỏi giang. Điều đau đớn nhất chính là những khi con mình ra đời bị người ta ức hiếp, bị khổ sở thiệt thòi nhưng vẫn cam tâm chịu đựng chứ không dám trở về nhà. Nếu đến nhà mình mà con mình cũng không dám về thì mình là một người cha, người mẹ thất bại.
Những nỗi buồn của con, con không kể hết, mẹ cũng không thể tận tường. Con trở về nhà sau một cuộc hôn nhân, chẳng có gì ngoài một đứa con trai và một trái tim vụn vỡ. Đôi khi, chúng ta phải có đủ dũng khí kết thúc thì mới có cơ hội để bắt đầu. Dù bùn có dưới chân mình thì trên đầu mặt trời vẫn rọi, cứ vững vàng mà bước thôi con.
G. L