Có bao lâu mà hững hờ?
“Anh à, hôm nay anh có về sớm không?” Thoáng nghe thấy giọng vợ rụt rè hỏi trong máy, anh thấy thương sao là thương. Vậy mà trước kia, có khi anh cũng bẳn gắt với chị vài câu, kiểu như: “hai mẹ con cứ chủ động cơm nước đi, đợi anh làm gì...”.
Ta từng sống rất thờ ơ
Việc cơ quan thì như vậy, về đến nhà, với quỹ thời gian ít ỏi của một ngày, anh dành hết cho cái tivi và máy tính. Có hàng ngàn thông tin mà anh muốn cập nhật, có hàng trăm trang web mà anh muốn xới tung lên. Đấy là chưa kể bạn đồng nghiệp của anh thường xuyên trong tình trạng online, muốn cùng anh bàn bạc công việc...
Thi thoảng anh cũng nghe thấy chị trách móc anh ít quan tâm tới chị và con. Khi ấy anh tự hứa với bản thân sẽ để ý chăm sóc gia đình hơn. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Với anh, cả công việc lẫn gia đình nhỏ của mình đều quan trọng như nhau, chỉ có điều đã thành thói quen, anh phó thác tất cả việc nhà cho vợ.
Rồi cuộc sống cứ thế tiếp diễn như nó vốn như vậy.
Sáng nay, anh có cuộc họp với sếp. Anh luôn thán phục phong cách làm việc “bám công ty như bám trận địa” của ông. Bình thường, mỗi khi công ty có dự án, ông cũng ở lại văn phòng cùng anh em cho đến tối khuya. Trong khi họp, bất chợt tiếng chuông điện thoại reo. Sếp anh nghe máy, mặt biến sắc. Một khoảng lặng kéo dài, cả phòng họp im ắng chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy ro ro. Ánh mắt ông bàng hoàng dõi vào khoảng không vô định phải mất mươi phút sau, ông mới như bừng tỉnh. Ông đề nghị kết thúc cuộc họp rồi vơ vội áo khoác bỏ ra ngoài. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ cảm thấy có điều gì đó rất nghiêm trọng.
Mãi đến chiều anh mới biết cú điện thoại đó thông báo kết quả xét nghiệm của vợ ông đang khám bệnh ở Singapore. Họ kết luận bà bị ung thư phổi. Phòng làm việc bên cạnh văng vẳng giai điệu bài Tears in heaven... Bất giác anh nhớ tới chị, mấy hôm trước hình như chị có nói với anh dạo này chị hay bị chóng mặt, nhưng anh chẳng để tâm. Ngày mai, dứt khoát anh sẽ đưa chị đi kiểm tra sức khỏe. Còn nữa, lâu lắm rồi anh không cùng chị đi xem phim, một thói quen lãng mạn của anh chị từ thuở yêu nhau, và cũng lâu lắm rồi anh bỏ thói quen hôn tạm biệt chị vào buổi sáng trước khi đi làm.
Thậm chí bây giờ ngồi đây, anh cố hình dung mà cũng không nhớ nổi sáng nay chị mặc áo màu gì...
Và ngôi nhà bỗng lại rộng ràng
Nếu cứ tính trung bình mỗi đôi vợ chồng kết hôn với nhau lúc 25 tuổi, và “nhờ trời” cùng nhau sống được đến tuổi 75, thì mỗi lứa đôi sẽ có 50 năm sống bên nhau. Nhưng mà mỗi ngày, chúng ta đều dành ít nhất là 8/24 tiếng cho cơ quan, công sở. Thế là đã trừ đi 1/3, chỉ còn 33 năm.
Với những người luôn đi sớm về khuya như anh, cuối tuần cũng không ở nhà, khéo chỉ còn khoảng 30 năm. Trong 30 năm ấy, anh lại còn dành tối thiểu 4-6 tiếng mỗi ngày để ngủ, thế là mất đứt 7 năm của cuộc đời chỉ để gáy khò khò, chỉ còn 23 năm hai vợ chồng bên nhau, cùng trò chuyện hay vui đùa. Nhưng mà anh lại hay đi công tác, có khi mỗi tháng đi từ 1-2 tuần, hồi mới lấy nhau anh còn đi du học ở Nhật mất 2 năm, thế nên có khi chỉ còn chừng 10 năm là anh hoàn toàn thuộc về vợ con. “10 năm”, anh nghĩ và giật mình.
Chiều nay anh về sớm, tạt qua chợ mua một con cá, mớ rau muống, ít cà chua, dưa chuột để làm salad. Chị hay nấu cá cho cả nhà ăn vì theo chị ăn cá tốt cho sức khỏe hơn ăn thịt. Ngày thường, bằng giờ này chị vẫn chưa về, anh tranh thủ tạt qua trường mẫu giáo đón con. Cô con gái bé nhỏ xinh xắn của anh cứ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện trước cửa lớp, nó chạy ào tới ghì chặt lấy cổ anh, thơm rối rít lên mặt bố.
Sống mũi cay cay khi nghe con bi bô: “Ơ, sao hôm nay lại là bố đến đón con?” Chợt nhớ đã có lúc nào đó anh hứa mua cho con sách tập tô và bút chì màu mà chưa thực hiện được, anh vòng xe quay ra hiệu sách. Con bé hân hoan, tay ôm mấy cuốn tập, bộ chì mới, luôn miệng cười khúc khích kể về các bạn ở lớp, về cô giáo. Không biết hôm nay bé vui vì được bố tặng quà hay chỉ đơn giản là vì được bố đón.
Bữa cơm tối hôm đó dường như ấm áp hơn bình thường, chị cứ nhìn anh rồi lại nhìn đĩa cá cháy sém miệng cười tủm tỉm. Anh nhìn sâu vào mắt chị, bắt gặp trong đó lấp lánh những vì sao hạnh phúc. Ừ, hạnh phúc có thể chỉ là những phút giây ngắn ngủi trong cuộc đời.
Đôi khi cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền đã biến con người thành những cỗ máy, nó khiến mọi xúc cảm trong ra bị mai một, khiến ta không còn cảm nhận được hoặc không cảm nhận hết giá trị của cuộc sống. Cũng may, anh đã kịp nhận ra giá trị đó trước khi phải hối tiếc vì quá muộn. Ít ra, Tết này anh cũng có thể “cắt giảm” những cuộc họp mặt đồng nghiệp, thù tiếp đối tác, để dành thêm chút thời gian cùng vợ con vui vẻ du xuân. Ngày Tết là ngày của gia đình mà...
Theo Tiêu dùng