Bao năm không nhìn mặt nhau, bỗng dưng mẹ kế gọi tôi về đi xem mắt
(Dân trí) - Tôi cứ tưởng mẹ kế muốn làm lành nên mới gọi tôi về đi xem mắt. Tới khi nhìn thấy đối tượng được mai mối, tôi cảm thấy cuộc đời càng bế tắc hơn.
Mẹ tôi mất sớm khi sinh em gái tôi. Không bao lâu sau, bố tôi cưới vợ mới. Mẹ kế là người phụ nữ có một cô con gái trạc tuổi tôi. Sau khi cưới, bà ấy về sống cùng với chị em tôi.
Mặc dù mẹ kế luôn miệng nói sẽ thương chị em tôi như con ruột của bà. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Dù bằng tuổi, học chung lớp nhưng con riêng của mẹ sẽ được mua quần áo mới, sách vở mới. Còn tôi phải dùng đồ đi xin về. Mẹ kế còn nói tôi dùng cho cẩn thận, để lại cho em gái sau này.
Chưa kể đến chuyện nhà cửa cũng do chị em tôi làm chứ con riêng của mẹ kế chưa từng đụng tay đến. Đấy, "yêu thương như con ruột" là như vậy đấy. Vậy mà bố tôi cứ lo làm suốt ngày, chẳng quan tâm đến chị em tôi. Thỉnh thoảng ông ấy chỉ hỏi vài câu qua loa có lệ, và cũng chỉ xoay quanh chuyện học hành của chị em tôi thôi.
Sau khi tốt nghiệp lớp 9, tôi chán nản gia đình nên bỏ học. Lần đó, tôi bị bố đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi đem hết sách vở đốt đi. Giận bố, hận đời, tôi bỏ nhà lên thành phố, sống nhờ nhà một người họ hàng rồi tìm việc làm. Ban đầu chỉ làm những việc lặt vặt như bưng bê thức ăn, rửa chén bát thuê cho người ta kiếm tiền tự nuôi mình. Về sau thì tôi bán tạp hóa, làm công nhân, kiếm tiền gửi về cho em ăn học. Ghét mẹ kế nên tôi ít khi về nhà. Nếu có về cũng chỉ ghé qua đưa tiền cho em gái rồi lại đi ngay.
Thế mà bỗng nhiên, mẹ kế gọi điện nỉ non bảo tôi về đi xem mắt. Thấy lạ, tôi định từ chối thì bà ấy ngọt ngào nói đã lựa cho tôi một chàng trai tốt lắm, nhà lại giàu có trong vùng, đảm bảo cuộc sống sau này của tôi sẽ sung túc. Không những thế, bố cũng nói hùa theo, kêu tôi thu xếp về nhà vì đã gần 30 tuổi rồi chứ chẳng còn nhỏ dại nữa.
Qua cách nói năng, tôi hiểu được một ít về gia thế ông ta. Nhà giàu, vợ mất, có con riêng nhỏ hơn tôi vài tuổi. Muốn kiếm vợ mới cho có người chăm sóc khi về già. Và mẹ kế muốn tôi làm vợ ông ta để được "nhờ" con rể. Nhìn ông ta mà tôi ứa nước mắt vì giận bố và mẹ kế, thương cho chính bản thân mình.
Tôi từ chối. Đó là điều hiển nhiên. Không ngờ mẹ kế hùng hổ mắng tôi ngu dại rồi thẳng thừng nói một câu: "Thứ con không có mẹ dạy dỗ nên không biết tốt xấu". Đụng tới tôi sao cũng được nhưng đụng tới mẹ tôi thì khác. Tôi vùng lên, cãi tay đôi ngay trước mặt bố và em gái.
Và giờ tôi bị bố từ mặt vì tội hỗn hào. Hay thật. Đời đúng là bạc. Tôi chán nản quá, cũng muốn buông thả mình. Có nên về nhà nhận lỗi với bố rồi lấy người đàn ông kia cho xong chuyện không? Biết đâu như lời bố tôi nói, có khi lại nhàn nhã sung sướng! Hay tự mình tìm kiếm hạnh phúc đây?
Theo N.T.M.H
Phụ Nữ Việt Nam