40.000 đồng và một đời con gái

“… Lòng vòng trên đường một lúc, anh đưa em vào quán cà phê, chuyện trò, tâm sự, khoảng cách giữa hai chúng em đã được rút ngắn. Khi đã thấy em rất thoải mái, anh rủ em đến chỗ bạn của anh ấy chơi. Em đồng ý và ngoan ngoãn ngồi sau xe anh…”

Trước khi vào lớp 10, em không quan tâm tới internet. Em biết mình phải tập trung học hành. Nhưng khi đã thành công trong lần thi chuyển cấp, em đỗ vào một trường công lập uy tín của Hà Nội và thấy phải tự thưởng cho bản thân.

 

Em được bạn lập nick chat lần đầu khi nhập trường mới. Bước vào thế giới ảo với những ngạc nhiên và hào hứng, em mê mải, ngồi bên máy tính và chat. Em thích thú khi nói chuyện được với nhiều bạn bè.

 

Thời gian đầu em chỉ ngồi 2 tiếng/ngày trong hàng net lúc chiều tan học về, nhưng càng chat, em càng có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn “hợp gu”, danh sách nick cứ dài thêm.

 

Em nghiện chat từ lúc nào không hay, có ngày ngồi liền mạch từ chiều đến đêm khuya, em nói dối mẹ là đi học thêm. Số lần nói dối ấy không thể đếm hết được. Số giờ chát tăng mạnh và số tiền cũng tăng theo.

 

Kỳ thực em không có tiền, nhưng vẫn vào hàng net vì không thể dứt ra được. Lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến hình “mặt cười” của Yahoo Messenger.

 

Em lên mạng nhiều là để hò hẹn và chuyện trò với một chàng trai. Em nhớ anh ấy cũng như nhớ net vậy. Em là khách quen của hàng net gần trường và cũng là một “con nợ”.

 

Mẹ bán hàng nước vỉa hè, tiền không dư giả gì, nên em không dám xin mẹ mà hơn nữa xin nhiều sẽ bị mẹ tra vấn. Em “vay nóng” bạn bè để trả nên các khoản vay cứ xoay vòng không lối ra, đã vay tiền của các bạn trả chủ cửa hàng, nhưng còn nợ 40 nghìn đồng nữa.

 

Khuôn mặt em vờ giả nai, xin lòng thương cảm nơi anh chủ quán, hẹn anh cho em chơi thêm, mai em sẽ gửi hết tiền. Anh ta không nói, chỉ một cái gật đầu nhẹ, em cũng thấy được, và bật máy chat.

 

Một nick name lạ cuncon_anhtimem nhảy vào chat với em. Người đó xưng là anh của một người bạn của em, muốn làm quen và chuyện trò cùng em. Em thấy không vấn đề và nói chuyện thoải mái.

 

Qua vài dòng chat với những thông tin cá nhân, em khá tin tưởng về “ông anh của bạn mình”. Anh hỏi em đang ở đâu, đi chơi cùng anh để tiện cho việc làm quen.

 

Em thú thật là đang mắc kẹt ở hàng net không có tiền trả, không đi được. Anh hào phóng: “Anh đến trả tiền cho em nhé, cho anh địa chỉ cụ thể nơi em ngồi?” Em ghi địa chỉ. 30 phút sau, anh đến, hỏi chủ hàng và trả tiền cho em, tổng cộng 40 nghìn đồng.

 

Lòng vòng trên đường một lúc, anh đưa em vào quán cà phê, chuyện trò, tâm sự, khoảng cách giữa hai chúng em đã được rút ngắn. Khi đã thấy em rất thoải mái, anh rủ em đến chỗ bạn của anh ấy chơi. Em đồng ý và ngoan ngoãn ngồi sau xe anh.

 

Dừng trước một nhà nghỉ, anh nói: “Vào đây em, đây là nhà bạn anh”. Em hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ chắc anh bạn của anh kinh doanh nhà nghỉ, nên vẫn theo anh vào, theo anh lên tầng hai. Em bị anh ta kéo vào phòng khi còn đang mải nghĩ. Rồi điều tồi tệ đã xảy ra.

 

Em nhớ tới mẹ, nhớ hàng nước, nhớ dáng người tần tảo chắt chiu từng đồng, em càng khóc nhiều hơn. Bước ra khỏi nhà nghỉ, chân em lảo đảo. Em cay đắng quá, chỉ vì 40.000 đồng em đã đánh mất đời con gái!

 

Theo Mai Lan

Tiền Phong