Tâm sự đầu xuân với người đang thụ án
Tôi, một cán bộ công tác trong lực lượng Cảnh sát trại giam, hơn ba mươi năm không có dịp được đón giao thừa cùng vợ con, gia đình nên xin được sẻ chia với các anh, các chị đang thụ án xa quê.
Đó là Đại tá Nguyễn Duy Vực (AH LLVTND) - Nguyên Giám thị Trại giam Phú Sơn 4, Bộ Công an:
Quy luật của trời đất, quy luật của dòng đời, quy luật của sinh tồn thì không có gì đi là đi hết, không có gì đến là được tất cả, không có gì tàn lụi tất cả và cũng không có gì mất là mất tất cả. Cái còn chính là do ta chính tâm, bởi chính tâm sẽ giúp con người bước qua muôn vàn mất mát, đau thương, khổ ải để làm lại chính mình.
Thân gửi các Anh chị đang thụ án!
Mùa xuân mới đang đến với dân tộc ta, đất nước ta; Tổ quốc Việt Nam thân yêu! Vào thời khắc giao thừa đang dần đến, đất, trời chuyển động, muôn vật thay đổi, lòng mỗi người ai cũng xốn xang, xúc động hướng về quê hương; cội nguồn, về tổ ấm gia đình.
Với các anh, các chị đang thụ án trong trại thì tâm tưởng và hình ảnh gia đình nó lắng đọng và thiêng liêng biết nhường nào, thật khôn tả. Tôi, một cán bộ công tác trong lực lượng Cảnh sát trại giam, hơn ba mươi năm không có dịp được đón giao thừa cùng vợ con, gia đình nên xin được sẻ chia với các anh, các chị đang thụ án xa quê.
Các anh các chị thân mến!
Mỗi người trong chúng ta sinh ra và lớn lên, trưởng thành đều có hoàn cảnh, số phận khác nhau. Có người thuận buồm xuôi gió trong đường đời, song cũng còn không ít người lầm lỡ.
Nguyên nhân thì có nhiều, nhưng tựu trung lại vẫn do chính mỗi người không làm chủ được hành vi, lời nói của mình, đề cao cái tôi, nên hành động vượt quá giới hạn; giới hạn của pháp luật; giới hạn của tình con người với con người; nên đã phạm tội và vào thụ án trong các trại, giúp mình tự suy ngẫm lại những gì tự mình đã đánh mất và để tự mình phải biết làm người có nhân tính, biết tôn trọng luật pháp.
Để sớm được trở về sum họp đoàn viên xây dựng hạnh phúc gia đình và cho ta làm tròn thiên chức của ông bà yêu quý của các cháu, làm bổn phận của người cha, người mẹ để chăm no, nuôi dưỡng con cái thành người. Ai là con thì sẽ lại thành những đứa con có tâm, có đức để cha già, mẹ héo được nương tựa.
Hãy để suy ngẫm trên luôn len lỏi trong mỗi chúng ta và biến suy ngẫm, ước mơ đó trở thành hiện thực cho đời ta, để ta trở lại chính mình, làm người con có hiếu, người cha, người mẹ đích thực và là ông bà nội, ngoại kính yêu!
Các bạn trẻ thân mến!
Lỗi lầm là chuyện khó tránh khỏi trong đường đời. Hãy gượng dậy. Tuổi thanh xuân của các bạn còn dài lắm! Nhất định với trí tuệ và nghị lực của tuổi trẻ, các bạn sẽ tìm lại được chất sống đẹp của tuổi xanh ngày nào. Cha mẹ, người thân luôn luôn dang rộng cánh tay đón các bạn như đón đứa con vừa đi xa trở về. Để về sớm một ngày, giảm đi một tháng, bớt được một năm. Để cha mẹ khỏi mỏi mòn chờ con, để gia đình ta lại được sum họp, đoàn viên bên mâm cỗ đón giao thừa, đón một mùa xuân mới, mùa xuân tràn đầy hy vọng.
Các bạn ạ! Không ai có thể được tất cả và cũng không ai mất là mất tất cả đâu! Thiền Sư Mãn Giác (1052-1096) đã tiếp thêm sức sống và niềm tin cho mọi người qua bài thơ Cáo tật thị chúng (Nhất chi mai)
Thơ:
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị, xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền, tạc dạ nhất chi mai
Dịch:
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Sự đời qua trước mặt
Tuổi già trên đầu rồi
Chớ bảo, xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước một nhành mai.
Quy luật của trời đất, quy luật của dòng đời, quy luật của sinh tồn thì không có gì đi là đi hết, không có gì đến là được tất cả, không có gì tàn lụi tất cả và cũng không có gì mất là mất tất cả. Cái còn chính là do ta chính tâm, bởi chính tâm sẽ giúp con người bước qua muôn vàn mất mát, đau thương, khổ ải để làm lại chính mình.
Xin gửi đến các anh, các chị đang thụ án lời tâm sự đầu xuân, cầu chúc cho các anh, các chị sớm bước qua ngưỡng cửa khó nhất của cuộc đời để tìm lại chính mình.
Theo CAND