Suy ngẫm tháng 12
(Dân trí) - Tháng 12 lại về, em xốn xang, thẫn thờ và đầy những trầm ngâm trước ngày thay lịch mới...
Tháng 12 trời đã bắt đầu lạnh, sương giăng mỏng sớm đông Hà Nội. Nắng đã tắt dần trên những con đường. Cũng có những vạt nắng bừng lên, ấm nồng chốc lát vài giờ trưa, đủ làm trái tim ai xao xuyến.
Tháng 12, có những ngày lạnh se sắt, trên phố Hà Nội rải rác xe chở đầy hoa cúc vàng, khiến em tưởng rằng đâu đó xuất hiện từng “khóm nắng” của mùa đông.
Tháng 12, những cơn gió lạnh thổi về lùa qua làn tóc làm vai em rung rung. Em yêu mùa đông thế vì ngửi được mùi của gió, của sương, của những chiếc áo ấm được chôn vùi dưới góc tủ vừa lôi ra.
Những đêm bình yên đi ngang phố, mùi khoai lang nướng, sắn luộc làm nức lòng người xa quê. Tiếng ai rao bánh cúc, bánh giò vang lên khi em đã nằm yên lành trong góc chăn, nghe sao quá đỗi thân thiết.
Ra lớp, thấy từng đám bạn túm tụm đan len, trong lòng em bất giác lại mỉm cười. Tình yêu, đôi khi chỉ thế thôi, hạnh phúc đôi khi chỉ thế thôi. Trao tất cả tình cảm trong từng đường đan, cảm nhận niềm vui khi mang đến ấm áp cho những người ta yêu thương, sao mà tuyệt diệu đến thế!
Một mùa Giáng sinh an lành nữa lại về! Trên khắp phố phường đã được khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy. Dòng người đông đúc và trôi qua vội vã. Em cảm thấy thật ngọt ngào khi ngước nhìn những chùm đèn neon lung linh, ngắm từng chiếc khăn choàng, áo khoác rực rỡ sắc màu...
Em yêu lắm những ngày mưa lạnh, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn to sụ, nghe bản tình ca ngọt ngào. Em nhớ về ngày ấu thơ, ngồi bên cạnh mẹ, anh chị trong bếp vốc nắm ngô vừa rang xong còn nóng hổi và nói chuyện rôm rả khắp cả nhà.
Em nhớ đến khói bếp ngày thổi cơm khi còn ở quê nhà. Mẹ cứ khen mỗi khi trời lạnh, con gái lại chăm chỉ vào bếp. Bảo sao bếp lửa hồng đến thế, chỉ hơ hơ đôi tay mà ấm áp cả trong lòng.
Trời rét muốt, em lại thèm ăn chiếc kem tê tê đầu lưỡi để cảm nhận cái lạnh tràn khắp cơ thể, vào từng ngõ ngách như nỗi nhớ mong của những ngày cách xa đầy nhung nhớ.
Cũng lười lắm những buổi sáng dậy đi học nhưng hình ảnh của mẹ ở nhà vẫn phải vùi vào sương buốt giá giữa cánh đồng để tằn tiện từng đồng gửi ra, em lại vùng dậy thật nhanh khỏi chiếc chăn đầy cám dỗ. Dường như đôi bàn tay, bàn chân khô nẻ, đỏ lên vì lạnh của mẹ luôn đi theo em hoài năm tháng, kể cả khi đã trưởng thành.
Em đi qua những cánh đồng quê, thấy xanh mướt vụ cuối đông. Hoa màu lớn lên, mơn mởn dưới những giọt mồ hôi của mẹ, dưới những nỗi trăn trở, thở dài của cha lo cho em vào kỳ mới. Cái Tết của bao người dân quê em cũng được chắt chiu từ những gánh rau, bó hành như thế.
Và tháng 12, trong lòng em cũng tràn ngập bao cảm giác thẫn thờ, tiếc nuối. Tiếc cho những ngày đã xa, vội cho những ngày sắp tới. Bao nơi đang tổng kết cuối năm, còn em cũng tổng kết chính mình trong năm qua.
Những kế hoạch vạch ra từ đầu năm cứ thế trôi qua theo bao lười biếng, an nhàn. Năm tháng cứ qua đi, em vẫn là em, vẫn dừng chân ở một lối nhàn rỗi và chậm rãi.
Vài tháng nữa thôi, sắp ra trường, tạm biệt thời sinh viên ủ ê và nhàn rỗi nhưng em vẫn cảm thấy mông lung về chính mình. Năm qua, em đã làm được gì? Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn và trở đi, trở lại trong em những ngày sắp thay lịch mới.
Em biết mình không còn là cô sinh viên của những năm đầu đại học, nhiều thời gian để nuôi dưỡng và thực hiện cho những ước mơ năm tháng giảng đường. Em có chút nuối tiếc cho những ngày đã qua nhưng rồi em cũng đầy hoài mong những ngày sắp tới.
Cứ quanh quẩn giữa những bộn bề của tháng đã cũ, của ngày sắp chia xa, em tự nhủ lòng mình phải yên tâm gói gém và nhìn về những yêu thương, khởi sắc. Em sẽ thay tờ lịch mới, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Hoàng Dung