Bạn đọc viết:

Đừng dạy con bằng lời nói sắc hơn dao!

(Dân trí) - Xã hội hiện đại với nguồn tri thức khổng lồ về cách nuôi dạy con trẻ đang tạo ra cho chúng ta biết bao cơ hội để yêu thương, uốn nắn con đúng cách. Trong khi nhiều bố mẹ Việt học hỏi cách nuôi dạy con theo kiểu mẹ Nhật, người Do Thái… thì không ít phụ huynh vẫn còn đi theo lối mòn xưa cũ: Dạy trẻ bằng đòn roi, bằng lời nói sắc hơn dao.

Tôi có người bạn gái rất nóng tính trong cách dạy con. Yêu thương và chiều chuộng hết mực cậu con trai duy nhất từ tấm bé nên cậu bé khá bướng bỉnh và lì lợm. Lên 5 tuổi, con lại càng tỏ vẻ ương ngạnh và khó bảo. Thế là đòn roi và lời quát mắng của bố mẹ liên tục trút xuống.

Mỗi bữa ăn là một “cuộc chiến” thật sự giữa bố mẹ và con trẻ. Sau những lời hối thúc nhai cơm, nuốt cơm, là tiếng quát mắng liên miên: “Đồ lì lợm”, “Mày ăn cái giống gì mà khó dạy thế hả?”, “Tao bóp mũi cho chết bây giờ!”… Tiếp đó nữa là đòn roi quất vào người đến lằn ngang lằn dọc.

Mọi người thường khuyên bạn bớt đánh, bớt mắng con lại vì nó chỉ khiến cho tình hình tồi tệ thêm, cái tính bướng bỉnh của con càng trở nên căng thẳng. Khi một đứa trẻ trở nên lì đòn, dạn đòn thì hậu quả sẽ khó lường. Bạn nghe xong cũng ậm ừ suy nghĩ. Thế mà mọi chuyện vẫn như cũ, đòn roi cùng những lời nói sắc hơn dao của bạn cứ thế quất thẳng vào con.

Mấy hôm trước thôi, trong cơn nóng giận, bạn đã quát lớn vào tai con: “Ra khỏi nhà, đi đâu thì đi!”. Cậu bé sượng trân nhìn mẹ rồi vùng vằng đi ra ngõ. Mọi người chỉ nghĩ con chỉ quanh quẩn ở đâu đó quanh ngõ nhưng không ngờ thằng bé lên năm đi thẳng một mạch trên con đường bê tông đầy nắng.

Bà ngoại con vội vàng chạy theo, gọi con lại. Con vờ như không nghe và cứ thế bước tới. Bà ngoại chụp lấy tay con và con vùng vằng bảo: “Cháu không phải con của mẹ, mẹ đuổi thì cháu đi…”. Dù dỗ dành thế nào con cũng chẳng chịu về, dù khuyên thế nào con cũng không chịu vào đứng dưới bóng râm mà cứ trân mình dưới cái nắng hạ.

Giờ thì bạn tôi đã biết cái tính bướng bỉnh, cứng đầu của con trai mình lớn đến thế nào. Và bạn càng thấm thía hơn hết thảy những tổn thương bắt đầu hình thành trong lòng một đứa trẻ vì những lời phủ nhận, mạt sát, ruồng rẫy của mình.

Bố mẹ nào cũng yêu thương con, chỉ có điều cách thể hiện tình yêu thương của mỗi người có chút khác biệt. Lâu nay, bố mẹ Việt thường dạy con theo đúng nghĩa đen của cách ứng xử “thương cho roi cho vọt” và “những nơi cay đắng là nơi thật thà”. Vậy nên, việc đánh con, mắng con vô tình trở thành “chuyện cơm bữa”.

Nhiều bạn trẻ hôm nay khẳng định mình lớn lên trong đòn roi và lời la mắng  của bố mẹ. Nhưng trong lòng các bạn có gợn lên chút nào sự uất ức, hờn giận thậm chí là chỉ muốn bản thân mình biến mất khỏi thế gian này không? Hẳn là có, chỉ có điều chúng ta không đủ can đảm để bỏ đi, để biến mất.

Đòn roi quất xuống chỉ là nỗi đau trên cơ thể. Còn những lời xỉ mắng, ruồng rẫy, mạt sát từ bậc sinh thành chẳng khác gì vết cắt cứa vào trái tim non nớt của con cái. Tâm hồn của con trẻ sẽ bị tổn thương, đau đớn, dằn vặt. Vết hằn trong quá khứ ấy sẽ khó phôi phai theo thời gian, chỉ là nó nằm im ỉm ở đâu đó thôi và thỉnh thoảng nhói lên đầy nhức nhối.

Báo chí dạo gần đây liên tục đưa tin về những cái chết trẻ. Nỗi đau in hằn trong người ở lại và nỗi ân hận cũng xót xa không kém… Báo chí cũng đề cập đến những đứa trẻ bỗng dưng biến mất. Và khi người ta tìm được các con, lí do bọn trẻ đưa ra cho hành động bỏ nhà đi bụi của mình là do bị bố mẹ la mắng, tịch thu điện thoại…

Một lời mắng mỏ của bố mẹ, một hành động tiêu cực từ phụ huynh đôi khi tưởng chẳng có gì lại có thể đẩy một đứa trẻ vào ngõ cụt khiến con cạn nghĩ và hành động nông nổi. Để rồi nỗi đau sau đó sẽ kéo dài đến không ngờ.

Bởi vậy, mong rằng mỗi bố mẹ khi dạy con, xin đừng dùng lời nói sắc hơn dao làm đau bọn trẻ và làm đau chính mình…

Nguyễn Thùy

Mọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc@dantri.com.vn.

Xin trân trọng cảm ơn!